Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 29: Nhân cách



Đêm đã về khuya, bầu trời hôm nay trong vắt, mặt trăng đã lên đỉnh cao nhất, tỏa sáng vằng vặc, làm lu mờ đi hàng triệu ngôi sao xung quanh.

Mặt trăng chiếu xuống thứ ánh sáng lành lạnh, bao trùm lên cả khu rừng, kết hợp cùng sương mù dày đặc, khiến nơi đây càng thêm âm u, đáng sợ.

---

Tiếng gào thét như địa ngục đã kết thúc từ lâu, khu rừng lúc này chỉ còn sự tĩnh lặng tuyệt đối, tất cả mọi dấu hiệu sống đều giống như bị sương mù nuốt chửng, dưới những tảng đá được sắp đặt kiên cố, Trần Định đang ngạc nhiên đọc bảng điện tử trước mặt.

[Hệ thống kiến tạo phân thân]

[Phát hiện phân thân có thể kích hoạt]

[Tên: Thiết Cốt - Hạng : ?]

[Điều kiện kiến tạo: Đã nhiều năm chưa về nhà, Thiết Cốt muốn một lần về quê]

[Đồng ý / Không]

Trần Định đã từng có chút thất vọng khi Thiết Cốt chết đi, không chỉ vì cậu khá thích hắn ta mà còn là vì hắn là người duy nhất có thể giúp cậu thoát khỏi nơi này.

Thật may mắn, hệ thống đã tự động kích hoạt, cho cậu một cơ hội biến Thiết Cốt thành phân thân của mình, cũng là cho Thiết Cốt một lần được sống lại.

- "Đồng ý."

[Bắt đầu quá trình kiến tạo]

Phía trước, cách Trần Định đang nằm không quá xa, các mảnh thi thể của Thiết Cốt rung lên, dần dần di chuyển sát lại với nhau, chúng tự tổ chức lại thành khung xương, rồi cơ bắp bao quanh, nội tạng cũng tự bò về vị trí, một cơ thể dần dần hoàn chỉnh.

Một bảng thông báo lại nhảy lên trước mắt cậu

[Cơ thể phân thân Thiết Cốt không hoàn chỉnh do một số bộ phận ở quá xa hoặc đã bị triệt tiêu hoàn toàn, hệ thống tự động bổ sung bù đắp, điều này khiến ký ức không hoàn chỉnh cùng tính cách thiết lập có phần khác so với khi còn sống]

---

Không lâu sau đó, trong khu rừng tĩnh lặng, âm u này có một bóng người chậm rãi mò mẫm trong sương mù, trong ngực hắn ôm lấy một đứa trẻ được bao bọc kĩ càng, hai người này chính là Trần Định và Thiết Cốt.

Trần Định đang chăm chú đọc giới thiệu của Thiết Cốt, cậu có chút khâm phục phân thân mới của mình, dù hệ thống thông báo chỉ là cấp A nhưng thành tích của hắn thậm chí dài hơn Thẩm Ung cấp S gấp mấy lần.

[Phân thân hạng A (Chưa hoàn thành điều kiện)]

[Tên: Thiết Cốt]

[Tuổi: 35]

[Giới thiệu:

Sinh ra tại một làng chài nhỏ, yên bình nơi ven biển, gia đình Thiết Cốt nhiều đời kiếm sống bằng nghề đánh cá, Thiết Cốt khi lên mười cũng theo ông cha ra biển học nghề.

Rất nhanh, Thiết Cốt thể hiện ra tài năng của mình, cậu trở thành người đánh cá giỏi nhất làng, cậu luôn tìm được đàn cá lớn nhất, né tránh được mọi cơn bão để về nhà an toàn.

Rồi một hôm, có đoàn hải tặc nghe tin về một cậu nhóc được biển cả ưu ái, chúng liền tới muốn bắt Thiết Cốt về làm thủy thủ đoàn, nếu không nghe, chúng sẽ giết cả làng của cậu, không còn cách nào, cậu đành bất đắc dĩ trở thành hải tặc.

Ba năm sau, Thiết Cốt không chỉ giúp đoàn hải tặc an toàn vượt biển mà còn biến nó thành đoàn hải tặc lớn nhất của vùng biển Hy Vọng, thậm chí không chỉ vang danh trong loài người mà Thủy tộc cũng dè chừng cậu.

Thế nhưng thời đại hải tặc kết thúc khi chiến tranh giữa Đại An quốc và Thủy Tộc nổ ra, những cuộc thanh trừng đẫm máu của triều đình và sự trả thù bất chấp của Thủy tộc khiến hầu hết các đoàn hải tặc đều biến mất, Thiết Cốt cũng không ngoại lệ, cậu bị bắt và trở thành nô lệ phục vụ cho hạm đội của quốc gia.

Tám năm tiếp theo, nhờ thành tích từ chiến tranh, Thiết Cốt sớm đã thoát khỏi thân nô lệ, với huân chương nhiều như sao trời, thậm chí cậu còn có cho riêng mình một con thuyền, thống lĩnh năm nghìn hải quân.

Trong chiến dịch xâm nhập sâu vào lãnh thổ của Thủy Tộc, cậu nhận được lệnh phải giết sạch toàn bộ Thủy tộc mà họ nhìn thấy, bao gồm cả trẻ em và phụ nữ, tuy khác biệt chủng loài nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận điều này.

Chống lại mệnh lệnh, phản bội quốc gia, Thiết Cốt cùng các tướng lĩnh trung thành bị bỏ tù trên một hòn đảo xa xôi, bị ngược đãi, không chấp nhận số phận, cậu lập kế hoạch bỏ trốn cùng toàn bộ tội phạm trên đảo.

Kế hoạch thành công, toàn bộ triều đình Đại An lúc đó sửng sốt vì đây là hòn đảo giam giữ các tội phạm đáng sợ nhất cũng là giá trị nhất.

Bị truy nã gắt gao, Thiết Cốt tự hủy dung nhan, đến kinh thành lẩn trốn tại Bãi Rác, sau đó vài năm đã trở thành lão nhị của Đám Ăn Mày.

Mấy ngày trước nhận ủy thác bảo vệ một đứa trẻ rời khỏi kinh thành, không ngờ nhiệm vụ khó khăn vượt sức tưởng tượng, tử vong trong lúc chiến đấu.]

[Điều kiện kiến tạo phân thân : Về nhà (Chưa hoàn thành) ]

[Kĩ năng: Nhân Cách]

[Vị trí: Thanh Yên Cốc]

Trần Định đọc xong thầm nghĩ: "Thì ra là sở hữu nhân cách thu hút người xung quanh, khó trách mình lại có hảo cảm với tên mặt sẹo này nhanh như vậy."

- "Ngươi có một cuộc đời truyền kì đó nhỉ?"

Trần Định truyền âm cho Thiết Cốt. hắn cũng cười trả lời:

- "Chủ nhân, ngài quá khen, phần lớn đó là do may mắn mà thôi."

Trần Định lắc đầu nói:

- "Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi cậu chủ, và ngươi cũng không cần khiêm tốn, thành tích này ta tin rằng ngươi xứng đáng được tôn trọng."

- "Ngươi có biết ai muốn cứu ta khỏi kinh thành không? Và đám người truy đuổi chúng ta là ai?"

Thiết Cốt ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- "Cậu chủ, thuộc hạ cũng không rõ ai đứng sau kế hoạch cứu ngài ra khỏi hoàng cung, thuộc hạ nhận ủy thác từ lão đại, thế nhưng truy đuổi ngài chính là Ám Vệ, một nhánh sát thủ thuộc Cẩm Y Vệ, nói một cách khác chính hoàng đế đã sai người truy sát ngài."

Trần Định có chút bất ngờ, chuyện này cũng liên quan tới cô ta? Cậu liền hỏi:

- "Lão đại của ngươi? Thẩm Uyên?"

- "Đúng vậy, ngài cũng biết lão đại ư?"

Thiết Cốt cũng bất ngờ, danh tính lão đại rất hiếm người biết, nếu không phải do hắn đã cứu mạng cô ta thì cũng không biết được lão đại chính là thiên tài từng nổi tiếng nhất kinh đô.

Trần Định cười khổ, nào chỉ là quen biết, ta và Thẩm Uyên thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung, lần tới, nhất định phải khiến cô ta trả giá thật đắt.

Trần Định không trả lời câu hỏi của Thiết Cốt, cậu chợt cảm nhận được chú nguyền trong cơ thể có dao động bất thường, dường như quanh đây có thứ nó thèm khát.

Sự thèm khát này cực kì mãnh liệt, còn kinh khủng hơn lúc trước khi nhìn thấy Diên Thọ Đan, thậm chí nó còn cố gắng tấn công hàng rào ý thức của Trần Định để chiếm quyền điều khiển thân thể, tuy nhiên có hệ thống ở đây, điều nó làm mãi mãi là vô ích.

Tuy nhiên Trần Định cũng tò mò, liền ra lệnh cho Thiết Cốt đi theo chỉ dẫn của chú nguyền, cậu cũng hỏi:

- "Khi ngươi chết, tên sát thủ chân ếch và con Hắc Hùng Vương đều biến mất, sau đó cả khu rừng ì ầm sấm chớp, cuối cùng là tiếng động vật gầm rú đau đớn, rất lâu sau chúng mới im lặng, ngươi nghĩ đã có chuyện gì?"

Thiết Cốt cũng lắc đầu, suy đoán:

- "Người ta đồn đại rằng Hắc Hùng Vương là một gấu cực kì thông minh, thuộc hạ hôm nay đã được thấy minh chứng rất rõ ràng, nếu không sai thì có thể no đã dụ tên Chấp sự đến cái bẫy được sắp đặt từ trước, hắn có thể đã mắc bẫy, nhưng chưa chắc đã chết, kẻ sử dụng Bất Tử Đan rất khó giết."

- "Thậm chí, đàn gấu và Hắc Hùng Vương đã phải trả một cái giá rất đắt."

Chẳng bao lâu, Trần Định đã cảm nhận được phía trước có một thứ tà ác, bẩn thỉu đang tồn tại, dù rất chậm nhưng nó đang lan rộng, thứ này bốc ra thứ mùi xú uế kinh tởm, vừa giống mùi chuột chết, lại vừa tanh tưởi mùi máu tươi.

Trần Định đi chậm lại, hắn cũng đã ngửi thấy thứ mùi tởm lợm theo gió bay tới, đề phòng bất trắc, hắn chậm rãi rút thanh đao trên lưng ra, Hắc Hùng Vương và tên Chấp Sự đều đã thấy át chủ bài của hắn, giấu diếm cũng không còn gây bất ngờ nữa.

Thiết Cốt chậm rãi tiến lên, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, mùi thối ngày càng khó ngửi, càng tiến vào sâu, nó càng đậm đặc, thậm chí cô đặc thành hơi nước, ám vào màn sương khiến chúng từ màu trắng đục trở thành màu vàng rỉ sét.

Chú nguyền trong người Trần Định cũng xao động không ngừng, nó như muốn chui ra khỏi lồng ngực cậu để hít hà, tận hưởng thứ mùi này.

Trong sương mù, dần lộ ra những xác gấu to lớn, khắp người chúng đều là vết thương do móng vuốt và răng nanh tạo thành, chúng đều chết ở trạng thái giống nhau, mắt mở trừng trừng, miệng đầy dớt dãi trộn cùng máu thịt, dù vậy nguyên nhân cái chết của chúng mới khiến người ta lạnh gáy.

Tất cả những con gấu này đều tự sát, đâm đầu vào đá, vào gốc cây, chúng tìm đến cái chết để giải thoát cơn đau hành hạ chúng, vấn đề là xương sọ của bọn nó quá cứng, từ những thân cây đổ, những tảng đá vỡ nát, có thể thấy có lẽ chúng đã phải cố gắng thật nhiều chỉ để chết thật nhanh.

Loại đau đớn nào khiến những con gấu hung tợn kia phải lựa chọn cái chết để được giải thoát, Trần Định và Thiết Cốt hiện lên cùng câu hỏi trong đầu.

Chẳng rõ có bao nhiêu xác gấu, chúng ở la liệt khắp mọi nơi, càng đi vào sâu lại càng nhiều hơn, chồng chất lên nhau, Thiết Cốt thậm chí phải leo qua chúng để tiến lên, tới đây, sương mù dần mỏng đi, lộ ra khung cảnh thậm chí còn đáng sợ hơn.