Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 19: Nghiên thọt



Bãi Rác là một nơi phức tạp, nó phức tạp cả về cấu trúc hình thành lẫn thành phần cấu tạo, nó là nơi tụ tập của mọi điều trái phép ở đất nước này, vậy nhưng nó vẫn ngang nhiên tồn tại ngay bên sườn phía Tây của kinh thành Hội An, thậm chí nó còn có luật lệ riêng của mình.

Trần Định khi nghe Thẩm Ung giải thích về sự tồn tại vô lí của Bãi Rác cũng vô cùng tò mò, đặc biệt là khi lão nói về ba bang phái và luật lệ ngầm ở đây, lần trước cậu bị bọn họ xách đi gặp Thẩm Uyên, chỉ kịp lướt qua nơi này:

- Bất kể ai bước chân vào nơi đây đều phải tuân thủ luật lệ, điều này không hề có ngoại trừ, cho dù đương kim thánh thượng đích thân tới cũng vậy.

Ban đầu cậu cũng thấy có chút khó tin nhưng chợt nghĩ đến Thẩm Uyên, một trong ba lão đại của nơi này, cậu liền không còn nghi ngờ nữa, tự hỏi nếu chỉ mới một người đã có thể cho nổ tung cả thành Hội An này thì cả ba người cùng ra tay thì có thể kinh khủng tới mức nào.

Thẩm Ung chẳng biết trộm ở đâu hai chiếc áo choàng vải, có thể che kín cả mặt, lão bảo cậu mặc vào, tuyệt đối đừng để bị lạc, cũng đừng quá chú ý đến người khác.

Sau khi đã kiểm tra thật kĩ, Thẩm Ung mới bước vào con đường hai bên đầy những núi rác, hướng tới Bãi Rác.

---

Trước cửa vào Bãi Rác luôn có một nhóm ăn mày rách rưới túc trực, bọn họ tranh dành nhau từng vị khách bước vào nơi này, thế nhưng tuyệt đối đừng coi thường và bỏ qua chúng, bởi chúng giống như tấm thẻ thông hành ở nơi này, thiếu nó mà bước vào đây, bạn sẽ đột nhiên biến mất mà chẳng để lại dấu vết gì.

Khi hai người vừa đến, những tên ăn mày ùa ra như ruồi nhặng, chúng chèo kéo hai người lựa chọn bản thân, Thẩm Ung dĩ nhiên đã quá quen thuộc, liền biết phải làm thế nào, lão lấy ra một đồng bạc, không nói gì mà tung đồng xu đó lên trời.

Đám ăn mày cũng hiểu rằng kẻ đến này là khách quen, mà khách quen của Bãi Rác hầu như đều rất phóng khoáng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tất cả chúng đều nhảy lên cướp đồng bạc, dẫm đạp lên nhau, thậm chí ẩu đả khiến không ít kẻ đổ máu, nhưng bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh, một tên ăn mày thấp bé đã cướp được đồng bạc, tuy thấp bé nhưng trong lúc tranh dành hắn cũng đã đấm bay hai tên ăn mày khác.

Thấy đồng bạc đã bị đoạt mất, nhưng tên ăn mày khác cũng bỏ cuộc trở về chỗ ngồi, chờ những vị khách tiếp theo, sớm thôi, một cuộc ẩu đả khác sẽ diễn ra, chúng đã quá quen thuộc với điều này.

Thẩm Ung không nói gì mà tiến đến dẫn Trần Định đi thẳng vào Bãi Rác, tên ăn mày thì hớn hở tập tễnh chạy theo.

Tên ăn mày tên là Nghiên thọt, chẳng rõ tuổi tác, sinh tồn ở Bãi Rác đã năm năm, hắn bước đi thậm thọt tới gần hai người, nặn ra vẻ mặt nịnh nọt nói:

- Không biết hai vị muốn tìm gì ở đây? Bãi Rác rất rộng, hàng hóa nơi đây cũng vô cùng phức tạp nhưng chỉ cần các vị nói ra yêu cầu thì ta chắc chắn sẽ dẫn các ngài tới chính xác nơi cần tới. Nghiên thọt này chưa bao giờ để khách hàng thất vọng. Hehe.

Thẩm Ung cũng không nói gì, lão cứ tiếp tục đi sâu vào trong Bãi Rác, giống như đã có sẵn mục tiêu của mình, Trần Định nghĩ một chút rồi nói với Nghiên thọt:

- Ta muốn tìm những kẻ có kinh nghiệm trong việc tra tấn và làm người khác tàn tật.

Nghiên thọt nghe vậy liền giật mình trong bụng, hai kẻ này quả nhiên không tốt lành gì, thế nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn mỉm cười đầy thân thiện trả lời:

- Nơi này có rất nhiều người có thể làm điều đó, ngài có thể cho ta biết thêm nhu cầu không? Kiểu như tra tấn người học võ hay tu luyện, làm tàn tật người già hay trẻ em, càng chi tiết thì ta càng có thể tìm chính xác người ngài cần.

Tới lượt Trần Định ngạc nhiên với sự chuyên nghiệp của Nghiên thọt, cậu hứng thú nói tiếp:

- Cũng không có chú ý gì đặc biệt, ta có một số nô lệ trẻ hơi cứng đầu một chút, cần người dạy dỗ chúng, không cần tất cả, mà chỉ cần xử lí một, hai tên để dọa những kẻ còn lại thôi.

Nghiên thọt suy nghĩ một chút rồi nói:

- Như vậy có lẽ có hai chỗ rất phù hợp, một là chỗ buôn nô lệ, đám quản giáo ở đó có kĩ thật tra tấn cực kì tàn nhẫn và máu tanh, chỉ cần hắn đứng đó thôi cũng khiến đám nô lệ tiểu ra quần rồi, hai là chỗ rạp xiếc, đám hề ở đó rất giỏi trong việc dọa dẫm mà không gây ra một vết thương nào cả.

Trần Định nghe xong liền có chút rợn tóc gáy, nơi này thật kinh khủng, thế nhưng đó vẫn chưa phải là nơi cậu muốn, cậu hỏi tiếp:

- Cũng được thế nhưng ta không thích lắm, bọn chúng quá đặc biệt, khó mà dẫn được về nhà, có lựa chọn nào có vẻ ngoài tầm thường một chút?

Nghiên thọt không hề cảm thấy khó chịu mà nghiêm túc suy nghĩ, không để Trần Định thất vọng, hắn trả lời đúng thứ cậu cần:

- Nếu yêu cầu của ngài là cần vẻ ngoài tầm thường thì chỉ còn cách chọn đám người ăn xin bọn ta mà thôi, có một nhóm chuyên chăm sóc bọn trẻ con lười biếng, chỉ là kĩ thuật tra tấn rất bình thường, chỉ có đánh đập và bẻ gãy chân tay mà thôi. Ngài có chắc muốn thuê chúng chứ?

Trần Định còn chưa nói gì thì Thẩm Ung đã búng lên một đồng bạc, Nghiên thọt nhanh nhẹn bắt lấy nó, cười nhăn nhở rồi vừa chạy đi, vừa nói vọng lại:

- Các ngài cứ đứng yên ở đây, tuyệt đối không được đi đâu cả nhé. Ta sẽ quay lại ngay.

Trần Định truyền âm cho Thẩm Ung:

- "Xin lỗi nếu điều này ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta nhưng có những chuyện ta buộc phải thực hiện."

Thẩm Ung cũng nhẹ nói:

- "Ngài đừng lo, đây cũng là chuyện chúng ta nên làm vì Hải Tam và những đứa trẻ đáng thương giống cậu ấy, hãy coi như đây là bước đầu trong công cuộc chuyển biến thế giới này."

Chẳng bao lâu, Nghiên thọt dẫn mười mấy tên ăn mày khác đến, phần lớn bọn chúng đều còn rất trẻ, thậm chí có tên có lẽ còn nhỏ tuổi hơn Hải Tam, nếu thực sự chính chúng là kẻ đã móc mắt, chặt chân Hải Tam thì quả thật là đáng sợ.

- Đây chính là nhóm người chuyên xử lí trẻ hư, trẻ lười biếng của đám ăn mày, đừng thấy họ còn trẻ mà coi thường, tất cả đều có rất nhiều kinh nghiệm.

Nghiên thọt khẳng định chắc nịch về chất lượng của đám người mình mang tới.

Trần Định cũng chăm chú nhìn từng người trong số chúng, thực ra cậu muốn mang toàn bộ đi nhưng điều đó là bất khả thi.

Cuối cùng cậu chỉ vào hai tên, một tên trẻ nhất mà cậu chú ý ngay từ đầu, và một tên bị mất lỗ tai phải.

- Chính là hai tên này, mong rằng chúng được việc, ngươi bảo bọn chúng hãy chờ ở cửa, khi rời khỏi bọn ta sẽ mang chúng theo, lương mỗi ngày là một đồng bạc.

Nghe thấy vậy, hai tên được chọn mắt sáng lên thấy rõ, một đồng bạc một ngày, quá hậu hĩnh rồi, mức tiền lương này thậm chí còn cao hơn của Nghiên thọt, bởi không phải mỗi ngày hắn đều có thể cướp được khách để dẫn đường, đám người khác không được chọn thì lập tức ỉu xìu và ánh mắt cũng đỏ lên sự ganh ghét.

---

Thẩm Ung cùng Trần Định lang thang một hồi lâu trong Bãi Rác, sau đó giống như mất kiên nhẫn, Trần Định nói:

- Lão già, ngươi nói người ở đây giữ chữ tín lắm mà, tại sao chúng ta đi bao lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa xuất hiện.

Thẩm Ung liền trả lời:

- Cậu chủ bình tĩnh, có lẽ hắn đến muộn mà thôi, giao kèo đã thành lập, hắn ta nếu không muốn chết thì chắc chắn phải xuất hiện.

Trần Định nghe xong cũng không nói gì thêm nữa, Nghiên thọt cũng thành thật đi theo sau, thế nhưng tai của hắn lại vểnh lên nghe hai người nói chuyện, quả thật người của Bãi Rác khi đã lên giao kèo thì nếu không muốn chết thì tuyệt đối không thể không thực hiện.

Một lúc sau, Trần Định tỏ vẻ đã bắt đầu bực bội, cậu to tiếng với Thẩm Ung:

- Không cần biết ngươi làm cách nào, nếu ngươi không thể mang nó đi trong hôm nay thì đừng trách ta độc ác.

Thẩm Ung im lặng không nói gì, thậm chí còn quay đầu đi có chút khinh thường lời nói của cậu.

Trần Định giận lắm, dậm chân xuống đất, quát lên:

- Lão già, ngươi dám thái độ với ta như vậy sao?

Nghiên thọt thấy tình huống không được tốt lắm, hắn liền vội vàng nói:

- Các vị, các vị! Ta không biết các vị đang chờ đợi hay tìm kiếm ai nhưng nếu đã lâu như vậy còn không đến thì chắc giao kèo này đã thất bại, chắc chắn sẽ có người của Bãi Rác đứng ra xử lí và xin lỗi hai vị, tuy nhiên hai vị chắc là không muốn công việc bị trì hoãn, Nghiên thọt này mong rằng có thể tiếp tục hỗ trợ hai vị bằng cách tiếp nhận phần công việc này.

Trần Định liền nhìn về phía Thẩm Ung, cậu hừ một tiếng rồi kéo Nghiên thọt sang một bên, Thẩm Ung thấy vậy liền quát lên:

- Cậu chủ!

Trần Định cũng gắt lên không kém:

- Câm mồm! Để ta tự mình xử lí!

Sau đó liền thì thầm vào tai Nghiên thọt, hắn ta cũng chăm chú lắng nghe, bản năng mách bảo hắn rằng chuyện này sẽ mang lại lợi nhuận vô cùng lớn cho hắn.