Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 13: Mâu thuẫn



Nghe Thẩm Uyên nói vậy, Trần Định chợt thấy lạnh sống lưng, bảo sao cậu vẫn luôn cảm thấy Thẩm Uyên nói thật nhiều, nói cả những chuyện không cần nói.

Bây giờ cậu mới hiểu rằng Thẩm Uyên biết cậu muốn câu giờ nên cố tình phối hợp rất tinh vi, vừa là muốn câu ra tổ chức phía sau cậu, vừa là đánh lạc hướng, khiến cậu lắng nghe câu chuyện của cô ta để rồi mất cảnh giác không kịp cảnh báo Thẩm Ung phải cẩn thận khi xông vào lòng đất này.

Nơi này là địa bàn của cô ta, chắc chắn trong khoảng thời gian vừa rồi trong lúc nói chuyện, không ít sự chuẩn bị để đối phó Thẩm Ung đã được bày ra.

Mặc dù lúc trước Thẩm Ung đã nói cực kì tự tin rằng chỉ cần đối thủ không vượt lão cả đại cảnh giới hoặc đánh nhau trong hoàng cung thì giết người với lão là chuyện không khó, thế nhưng Trần Định vẫn có lo lắng, Thẩm Uyên rất khó đoán, thậm chí cô ta đem lại cảm giác giống như đang không chế mọi việc.

Trần Định liền âm thầm liên lạc với Thẩm Ung:

- "Thẩm Ung, ngươi phải cẩn thận, cô ta có lẽ có thủ đoạn để tự tin khống chế được chúng ta."

Thẩm Ung cũng truyền âm lại:

- "Nếu ngài chỉ muốn rời đi thì không khó, cô ta không thể ngăn một Bất Tử cảnh chạy trốn, chúng ta chỉ cần đâm xuyên lên mặt đất mà thôi, nơi này cũng không quá sâu, chỉ cần không gặp Cường Thạch thì vài hơi thở là chúng ta sẽ thấy mặt trời."

Trần Định nghe vậy cũng có phần yên tâm.

---

Thẩm Uyên thấy Thẩm Ung giống như không nghe thấy lời cô, chỉ tiến đến và cởi trói cho Hải Tam, coi cô như không tồn tại.

Thẩm Uyên cũng không nói gì, chỉ thấy cô ta lùi nhẹ một bước, sau đó đột nhiên một thân ảnh rất nhanh lao về phía Thẩm Ung, lóe lên một ánh sáng màu xanh lục sắc bén.

Là Thiết Ngạc, chẳng rõ tỉnh lại từ bao giờ, hắn ta chờ lúc Thẩm Ung hạ thấp cảnh giác, chớp mắt liền tấn công.

Nhưng cũng trong chớp mắt đó, Thẩm Ung đã ngay lập tức nhấc tay phản đòn, âm thanh va chạm giữa tay của lão và Thiết Ngạc gây tiếng nổ đoàng inh tai, Trần Định ngay sát đó cũng cảm thấy có luồng sóng xung kích tác động vào cậu.

Ngay sau va chạm, Thiết Ngạc bị bắn ngược lại với vận tốc còn nhanh hơn khi lao đến, còn Thẩm Ung thì vẫn không dịch chuyển chút nào.

Thấy Thiết Ngạc đánh lén thất bại, lo cho đồng bọn, Thiết Tí lao ra đỡ lấy thân hình Thiết Ngạc, nhưng tích tắc hai người chạm nhau thì một sóng xung kích cực mạnh nổ ra từ thân thể Thiết Ngạc khiến cả căn phòng rung lắc không ngừng, đất đá một lần nữa bụi mù che lấp tầm nhìn.

Thiết Tí không kịp phản ứng trước ám kình mà Thẩm Ung lưu lại, trực diện nhận trọn vẹn đòn tấn công này, thân hình văng ra đập mạnh vào vách tường phía xa.

Trần Định được Thẩm Ung che chắn nên không bị thương nhưng đầu óc vẫn ong ong, tai ù đi vì tiếng nổ lớn.

Trần Định cảm thấy Thẩm Ung thật mạnh, chỉ cần một lần vung tay liền đánh bay Thiết Ngạc, thậm chí lưu lại ám lực, tính toán cả Thiết Tí.

Khoan đã, sao giới thiệu bảo Thẩm Ung là Quân Tử, người Quân Tử cũng chơi ám muội sao?

---

Khi khói bụi vẫn còn mù mịt che lấp tầm nhìn, Trần Định chỉ thấy Thẩm Ung che chắn trước người cậu, vẫn đang trong tư thế cảnh giác cao độ, cậu liền hỏi:

- Chuyện gì vậy? Sao chúng ta vẫn chưa rời đi?

Thẩm Ung còn chưa kịp trả lời cậu thì lại có biến động xảy ra.

Đằng sau lớp cát bụi, lộ ra một thân ảnh kì quái, một kẻ có hình dạng con người nhưng khắp cơ thể được bao trùm bởi một lớp vảy màu xanh lục khô cứng, sống lưng gồ lên những cục u xương sắc nhọn.

Gương mặt tuy vẫn nhìn ra ngũ quan của con người nhưng không khác quái vật là mấy, lông tọc trên đầu chỉ còn lơ thơ vài sợi, nhìn rất xấu xí nham nhở, đôi đồng tử co lại hình thoi dẹp như mắt rắn, hàm răng chi chít những nanh nhọn.

Thiết Ngạc có phần nhỏ bé lúc trước nay trở thành một con quái vật xấu xí nhưng mạnh mẽ, móng vuốt hai tay có màu xanh đen, nghi ngờ có độc, đặc biệt nhất là phía sau còn có một cái đuôi lớn, nhìn qua thì khá giống chiếc đuôi của cá sấu.

---

Không chờ Trần Định đánh giá ngoại hình của mình, Thiết Ngạc liền há miệng, phóng ra một tia chất lỏng màu xanh lục, tốc độ cực nhanh, thậm chí cậu còn chẳng kịp phản ứng, may là Thẩm Ung phản ứng nhanh hơn một nhịp, kéo cả hai người né tránh đòn tấn công của Thiết Ngạc.

Thứ chất lỏng màu xanh này chạm vào tường khiến cả mảng tường xì khói, mùi thối tanh tưởi xộc lên vô cùng khó ngửi.

Trong lòng Trần Định chỉ biết chửi thề, má, rõ ràng ngoại hình là tướng đỡ đòn cận chiến, thế mà lại có kĩ năng tầm xa sát thương lớn, thiết kế kiểu gì thế này.

Thiết Ngạc cũng không trông cậy vào việc chỉ một lần tấn công có thể trúng ngay được Thẩm Ung, hắn lập tức lui lại, biến mất vào sau lớp bụi đất, ngay sau đó liên tiếp những tia độc được bắn ra từ khắp các phía, thậm chí là cả trên trần, rõ ràng là sau màn bụi kia hắn đang liên tục di chuyển.

Thẩm Ung cõng lấy Trần Định, vừa chạy vừa đổi hướng liên tục, lão không khó để né tránh những tia nước độc này, nhưng mà sương độc bốc hơi từ chúng khiến lão nhíu mày, nơi này quá nhỏ để lão có thể triển khai phản công.

Rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất, nghĩ như vậy, Thẩm Ung liền dồn sức, dẫm mạnh xuống mặt đất, nền đất lún xuống gần nửa mét, bụi đất lại càng thêm bụi mù, hành động của lão có vẻ khiến Thiết Ngạc cẩn trọng, hắn ngừng công kích trong một khoảnh khắc.

Thẩm Ung chỉ chờ có như vậy, lão bứt tốc cực nhanh tiến về lỗ hổng mà lão tạo ra khi xông vào đây, đó là đường thoát khả thi nhất hiện tại.

Ngay khi Trần Định và Thẩm Ung chuẩn bị xuyên qua lỗ thủng đó thì bất ngờ hiện lên trước mắt hai người là bốn nắm đấm khổng lồ đầy lông lá, mỗi nắm đấm đều to như đầu người, Thẩm Ung chỉ kịp phản xạ nhấc hai tay lên đỡ đòn.

Uỳnh một tiếng nổ lớn, cả Thẩm Uyên và Trần Định đều văng xa, hai người lúc này mỗi người bay về một hướng.

Trần Định trên đường văng xa liền nghĩ chuyện này xong rồi, ai mà ngờ được hai kẻ im hơi lặng tiếng này lại mạnh tới vậy, Thẩm Ung tự tin đến thế mà còn ăn hành nãy giờ, cơ thể Hải Tam lại yếu ớt, va chạm lần này sợ lành ít dữ nhiều.

Trần Định ngay lúc đó chỉ kịp truyền âm lại cho Thẩm Ung:

- "Nếu cuối cùng vẫn không thể cứu Hải Tam thì lão cứ tự mình rời đi, tiến về hoàng cung chờ ta tỉnh lại."

Cú đập cực mạnh vào vách tường khiến Trần Định lập tức khiến ý thức của cậu chìm vào bóng tối, nhưng không giống những lần ngất xỉu trước, lần này ý thức của cậu vẫn tỉnh táo, chỉ có điều xung quanh đều là bóng tối mà thôi.

Qua hệ thống, cậu vẫn cảm nhận được Thẩm Ung đang trong trạng thái chiến đấu, nhưng chưa kịp liên lạc với lão thì một bảng điển tử nhảy lên:

[Phân thân Hải Tam (F)]

[Trạng thái: Tử Vong]

[Điểm tồn tại: 1 ]

Trần Định liền biết Hải Tam đã chết, cảm giác có chút khó chịu, cậu đã hứa với đứa bé này rằng khi tỉnh lại sẽ cho cậu một bữa cơm, chỉ đơn giản như vậy mà cậu cũng thất hứa.

Trần Định lơ lửng trong khoảng không tăm tối này, ánh sáng hắt ra từ bảng điện tử của hệ thống càng làm hai chữ Tử Vong trở nên bắt mắt, càng khiến cậu thấy có lỗi với cái chết của Hải Tam.

Rồi cậu lại tự cười bản thân, chẳng phải chính cậu trước đó cũng nghĩ rằng sẽ xóa đi linh hồn của Hải Tam để thay thế cậu ta để sống tiếp sao?

Điều đó có khác gì giết chết Hải Tam?

Trần Định ơi là Trần Định, nếu ngươi máu lạnh đến thế, tại sao bây giờ lại đau khổ vì cái chết của cậu ta, thậm chí cái chết này còn chẳng phải do ngươi trực tiếp gây ra.

Trần Định tồn tại tới nay đã hơn ba mươi năm nhưng là lần đầu tiên cậu thực sự đứng trước một câu hỏi mang tính mâu thuẫn, việc trả lời nó cũng là việc cậu chọn con đường mà cậu sẽ tồn tại ở thế giới này:

"Liệu rằng có phải đạo đức giả khi ngươi tiếc thương cái chết của một sinh mạng, sinh mạng được định trước là bị chính ngươi giết chết?

Ngươi tiếc thương cho nó, hay tiếc thương cho chính ngươi?

Khi mà cái chết của nó vô ích đối với ngươi?"