Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 11: Mục đích



Trần Định cũng rơi vào trầm tư, cậu không thể biết câu chuyện vừa nghe có bao nhiêu phần là sự thật, thế nhưng nó gây khó chịu cho cậu, cậu tự hỏi khó khăn tới mức nào để một đứa trẻ có thể tự tìm ra thân thế thật của mình, rồi lại tự mình vượt qua chính những điều đó.

Trần Định suy cho cùng thì mới đây thôi vẫn là một giáo viên, cậu có sự thiên vị đặc biệt đối với những đứa trẻ, đặc biệt là những đứa trẻ ngay từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương của cha mẹ.

Thẩm Uyên đã có tuổi thơ như thế nào?

Khi là một đứa trẻ quá thông minh, từ rất sớm cô đã thắc mắc tại sao chỉ mỗi mình không có cha mẹ ở bên, tại sao chẳng có đứa trẻ nào chịu chơi với cô.

Không phải cô muốn chơi với những thứ kinh dị hay làm những điều khiến người khác kinh sợ mà là bên cạnh cô chẳng có tới một người để nói tâm sự, càng bị cô lập, cô càng có những suy nghĩ biến thái và đặc biệt là khi cô biết đến bí mật của Thẩm gia, bí mật về thân thế của chính bản thân.

Thai nghén hơn bảy mươi năm bên trong một con quái vật, là sản phẩm của một kế hoạch kinh tởm, là hy vọng của Thẩm gia hay chính là máy đẻ sau này của bọn họ.

Hay sự thật là mẹ của cô, người phụ tên Thẩm Vi đó đã hy sinh tất cả, chịu đựng sự thống khổ khi chuyển hóa thành quái vật, cố gắng níu giữ sinh mệnh của cô suốt bảy mươi năm để chờ đợi một hy vọng để cô được sống, được tồn tại.

Có lẽ người phụ nữ đó ngây thơ, ngốc nghếch khi tin rằng Thẩm gia sẽ khá hơn, sẽ để cô được sống một cuộc đời bình thường nhưng sự ngây thơ đó không che lấp được tình mẫu tử hiện hữu, Thẩm Uyên khi biết điều này cũng chỉ là một đứa trẻ thì cô cũng cảm nhận được hơi ấm đã bao bọc mình suốt bảy mươi năm.

Vì thế mà Thẩm Uyên hóa điên, khoảnh khắc ấy cô liền muốn tận diệt Thẩm gia, nghiền nát cái gia tộc mục ruỗng này.

Căn phòng dưới lòng đất im lặng thật lâu, ba người đều chìm vào suy tư của chính mình.

Trần Định trong im lặng đã liên lạc với Thẩm Ung, kể cho lão câu chuyện vừa được nghe về Thẩm gia nhưng khác với dự đoán Thẩm Ung sẽ ngạc nhiên thì lão lại chỉ thở dài mà thôi.

Thẩm Ung nói:

- Cũng khó cho Thẩm Uyên, quá thông minh khiến nó phải chịu nhiều đau khổ hơn người khác, tiểu nhân cũng phần nào biết trong bóng tối Thẩm gia chẳng sạch sẽ gì nhưng tới mức này thì quả thật đáng sợ, bọn họ lại muốn biến chính mình thành "bán nhân" rồi tự gọi đó là sự siêu việt, chẳng rõ có nhiêu nhân mạng đã chết bởi cái kế hoạch kinh tởm này.

Thẩm Ung thở dài một lần nữa, Trần Định tiếp tục hỏi:

- "Đáng sợ nhất bây giờ không còn là Thẩm gia nữa mà là Thẩm Uyên, cô ta đã giết sạch cao tầng Thẩm gia, đáng lý trả thù đã xong thế nhưng vẫn ở đây, dưới lòng đất này, tìm hiểu về những thứ ở "tầng dưới", mục đích của cô ta lúc này là gì chứ?"

- "Tiểu nhân sợ rằng mục đích đằng sau còn đáng sợ hơn những gì Thẩm gia đã làm. Đại An quốc đã mục nát lắm rồi, nếu để yên cho cô ta ở đây, chẳng khác nào một ngọn núi lửa sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào."

Thẩm Ung giọng nói trầm xuống, giống như đã hạ quyết tâm điều gì đó.

Trần Định cũng không biết nói gì, có lẽ vẫn tiếp tục nói chuyện với Thẩm Uyên để hiểu cô ta muốn gì.

Trần Định cất tiếng nói với Thẩm Uyên:

- Câu chuyện của cô thực sự đặc sắc, tới mức chính ta cũng không thể hình dung nổi tất cả nỗi đau trong đó, một kế hoạch kéo dài vài trăm năm, chẳng rõ bao nhiêu nhân mạng đã chết để hoàn thành nó. Và cô, điểm cuối của kế hoạch cũng là kết tinh của những nỗi đau đó. Chỉ là tại sao cô lại muốn kể câu chuyện này cho ta nghe?

Thẩm Uyên cũng đã trở lại trạng thái bình thường, khóe môi xinh đẹp lại nhếch lên, giọng nói cũng không lạnh lẽo nữa:

- Vì ta muốn ngươi biết chúng ta là đồng loại, ta cũng có nguồn gốc từ dưới đó, như vậy chúng ta có thể hợp tác làm rất nhiều chuyện.

Trần Định trong lòng dở khóc dở cười nói:

- Đầu tiên, xin được nhắc lại, ta bản chất là nhân loại, điều này là chắc chắn. Thứ hai, cô và ta đúng là đồng loại nhưng cùng là nhân loại, điều này cũng không cần bàn cãi. Thứ ba, ta tin là cái thứ mà cô gọi là hợp tác chắc là ta chẳng thể từ chối đâu nhỉ?

Thẩm Uyên nói càng vui vẻ hơn:

- Nhân loại hay phi nhân loại đã không còn quan trọng, quan trọng ngươi vừa thừa nhận chúng ta là đồng loại là được rồi. Còn chuyện hợp tác, ngươi đừng lo, chẳng có chuyển gì làm hại tới ngươi đâu, dù chỉ kiểm tra sơ bộ nhưng ngươi không phải "sinh vật" đó, không phải thứ ta tìm kiếm.

Trần Định dò hỏi:

- Ngươi đang tìm kiếm "sinh vật" đó? Ngươi muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch của Thẩm gia?

Thẩm Uyên đẩy mắt kính, nói:

- Kế hoạch của Thẩm gia là một thứ ngu ngốc và lạc hậu, nếu thứ kế hoạch đó lộ ra thì sớm muộn Thẩm gia cũng là địch nhân của cả thiên hạ. Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến vậy sao?

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Thẩm Uyên không nói gì mà nhìn về phía tên bốn tay, hắn cũng hiểu ý của cô, bắt đầu cởi áo, lộ ra một cơ thể hoàn hảo, với từng thớ cơ cuồn cuộn, căng chặt, khó mà tin được chúng có thể tồn tại trên một cơ thể không quá to lớn như vậy.

Sau khi cởi áo, hắn quay lưng lại, lộ ra hai cánh tay lông lá nằm phía sau bả vai, đôi tay này dài hơn bình thường, khớp cẳng tay và cổ tay có thể xoay tròn linh hoạt, quả thật bỏ qua vấn đề thẩm mỹ thì chúng mang lại cảm giác cực kì hữu dụng.

- Đây là Thiết Hầu, từ nhỏ hắn sinh ra đã bị tàn tật ở hai cánh tay, bố mẹ hắn cảm thấy hắn quá vô dụng liền mang bán, bọn buôn người sau khi mua về mới biết hắn bị liệt, hắn liền bị vất bỏ, lưu lạc tới bãi rác này, thú vị là chỉ với đôi chân nhanh nhẹn và hàm răng sắc nhọn hắn có thể tồn tại rất lâu ở chỗ này mà không chết.

- Và hắn lọt vào kế hoạch của ta, may mắn là hắn thành công chịu đựng qua sự đau đớn của quá trình biến đổi, có chút tác dụng phụ nhưng hóa ra lại là ưu điểm mới, từ ngày hắn có một cuộc đời mới với cái tên mới - Thiết Tí.

Trần Định có chút ngạc nhiên:

- Cô có thể phục hồi tàn tật sao? Thứ gì có thể làm điều kì diệu đó?

Thẩm Uyên lại đẩy mắt kính nói:

- Bản chất điều kỳ diệu mà ngươi nói chính là máu của ta, chỉ cần điều chế theo đúng tỉ lệ thì một giọt cũng có thể tái sinh gần như toàn bộ cơ thể của một người, không chỉ vậy nó còn có thể đem lại vô số lợi ích khác, khỏe hơn, nhanh hơn, thậm chí tuổi thọ kéo dài hơn,

Trần Định lúc này bị chấn động thật sự, đây chính là thần dược di động chứ còn gì nữa:

- Vậy nhược điểm của nó là gì?

- Ngươi thật sự nhanh nhạy đó, thứ này có nhược điểm rất lớn về độ tương thích, càng ít tương thích với máu của ta thì quá trình biến đổi càng thống khổ, tác dụng phụ đi kèm cũng càng lớn. Ví dụ như Thiết Tí, hắn thành công vượt qua đau đớn, nhưng lại có thêm một đôi tay mới, khiến hắn không thể xuất hiện như người bình thường nữa.

Thẩm Uyên kiễng chân vỗ vô bả vai của Thiết Tí rồi nói tiếp:

- Ngoài ra còn tên Thiết Ngạc ban đầu dẫn ngươi vào đây nữa, hắn cũng là một kẻ vượt qua biến đổi, trước đây hắn bị một căn bệnh quái ác hành hạ, khiến da của hắn nhiễm trùng lở loét, cái chết cận kề với hắn, thấy được sự ham sống nơi hắn nên ta cho hắn cơ hội, và hắn nắm lấy rất đúng lúc. Chỉ là sự tương thích của hắn quá thấp mà thôi, khiến hắn bây giờ có chút xấu xí, nhưng vẫn khá hơn cái chết nhiều phải không?

Lúc này Trần Định đã bị những điều Thẩm Uyên nói gây choáng vàng, với điều cô làm được thì đây chính là bước ngoặt của nhân loại, một thời đại mới được mở ra, thời đại mà chẳng còn ai phải chịu tàn tật, chẳng còn căn bệnh nào là bất trị.

Trần Định nhìn thật sâu Thẩm Uyên nói:

- Nếu làm đúng, Thẩm Uyên, cô sẽ là thánh nhân trong các thánh nhân, một cống hiến bất hủ với nhân loại, bất kể ở thế giới nào đi nữa.