Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 39: Một chiếc đũa



Cửa sổ của hiệu trưởng vẫn là cái loại kiểu cổ, hai phiến đi ngược chiều, dán riềm giấy lên cũng không có gì không thích hợp, giữa song cửa sổ có thể đã ăn gió mấy thập niên, bụi bặm đọng ở đấy, lạch cạch lạch cạch, lay động đến Tô Nguyễn Nguyễn hoảng hốt.

Nàng nương ngọn đèn leo lắt nhìn vào bên trong, quả nhiên, hiệu trưởng lại lấy đũa cài cửa sổ, nhưng mà chết tử tế không chết, ngay trên bàn làm việc của hiệu trưởng nàng nhìn thấy một chồng tài liệu cùng một thứ giống như bao chìa khóa, lộ ra một chùm chìa khóa.

Chìa khóa phòng hồ sơ có ở trong đấy không? Dù là mở được phòng hồ sơ liệu nàng có tìm được thứ mình muốn biết? Tô Nguyễn Nguyễn đứng trên bệ cửa sổ cao đến eo con mèo, không phải thời điểm để nghĩ đến những điểm này.

Do dự mấy phút, cánh tay ra sức, đẩy cửa sổ đi vào phía trong, chiếc đũa bị uốn cong với tốc độ có thể nhìn thấy được, sức lực được truyền đến từ phía trước khiến Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy đứng không vững trên bệ cửa sổ.

Sáng sớm nàng thức dậy có nghĩ đến buổi tối mình sẽ leo cửa sổ phòng hiệu trưởng không?

Cũng may là khoảng thời gian gần đây hiệu trưởng không có ở trong trường, ra ngoài tỉnh họp rồi, nếu không thì nàng cũng không nói chắc được.

Cánh tay lại ra sức, lại ra sức nàng cũng không thể tay không bẻ gãy hai chiếc đũa, tục ngữ nói rất hay, một bó khó gãy, dù đây chỉ có hai chiếc, nhưng tục ngữ nói rất hay, hai người cộng lại sức lực ba người.

Ai nói nhỉ? Tô Nguyễn Nguyễn nói. Ba người thành chúng* mà, nàng phải tự lấy một cái cớ để giải thích cho bản thân sự thật là mình đẩy không ra cửa sổ.

*Nhiều người

Đột nhiên, ở sau lưng có vật gì sáng lên, trên tấm kính, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cái bóng gương mặt của một người.

Nàng lập tức buông tay ra, trọng tâm không ổn, lập tức ngã xuống đống cỏ dưới cửa sổ, dính đầy đất trên người.

"Ai ở đó vậy —— vừa rồi hình như có người..." Giọng nói của một người đàn ông vang lên, là bảo vệ đang cầm đèn pin rọi về phía nàng, mà nàng thì đang nghĩ đến mái đầu xanh lá của mình vậy mà lại hoàn hảo ẩn thân giữa bụi cây được cắt tỉa thành hình cái muôi.

Tóc xanh còn có điểm tốt này à?

Bảo vệ hoài nghi rọi đèn pin lướt qua nàng, lại lướt qua nàng nhưng không phát hiện nàng, nàng xoay người, thừa dịp bảo vệ rọi đèn pin đi mà chui vào một góc.

Nàng duỗi chân chạy điên cuồng.

Bảo vệ ở phía sau kêu lên một tiếng nắm đèn pin đuổi theo.

Nàng lách người trốn vào con đường mòn phía sau tòa nhà này, tiếp đó tăng tốc quẹo trở lại, từ tuyến đường chính đi vào, giả bộ là một người rảnh rỗi cầm điện thoại ra gọi cho người này gọi cho người kia.

Bảo vệ đi ngang qua người.

Nàng thở phào một hơi.

Gọi điện cho Đào An An, lại tìm lý do hẹn nàng ra ngoài, không chịu nói gì trong điện thoại liền giở giọng điệu ngang ngược, nói, đi ra đây, đi ra đi rồi tôi kể cho thế này thế nọ, khẩu khí thì ngang ngược nhưng trong lòng đã hoảng hết cả hồn.

Dù sao việc làm của nàng quả thật không quang minh, lén lẻn vào phòng hiệu trưởng trộm chìa khóa, sao nàng có thể nghĩ ra cái phương pháp ngu ngốc như vậy a! Còn thất bại nữa, cũng may là hai cây đũa đó không bị gãy, nếu gãy mất cửa sổ lạch cạch mở ra thì to chuyện.

Tính chất của chuyện này là vào phòng ăn trộm, người ta sẽ nói có thể là người ngoài trường gây nên.

Rất ít người sẽ nghĩ là một cô gái vóc người mảnh mai nhìn như một con búp bê gây nên, leo cửa sổ phòng người ta, không biết dùng não, thô bạo đẩy, còn té xuống bụi cây, dựa vào mái đầu xanh lá mới miễn cưỡng chạy thoát.

"Tớ đang giặt quần áo, một lát mới đi được, cậu về trước đi." Đầu dây bên Đào An An truyền đến tiếng nước rào rào, nghe thấy cũng giống tiếng giặt quần áo, Tô Nguyễn Nguyễn trầm ngâm một lát, đi về phía khu ký túc, lúc này mới qua loa phủi đất trên người, lâm râm thấy ê đau.

Ngã từ lầu một cũng coi như là ngã mà, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy ở mức độ nào đó cũng có thể coi là hy sinh lẫy lừng, nếu như thật sự bị bắt lại, tất phải bị báo cáo bị phê bình, ghi tội, bảo nghiên và học bổng đều nói vĩnh biệt với nàng.

Nhưng nghĩ đến lúc Đào An An bóp đầu ngón tay nói rằng mình đã chết, đôi mắt sáng ngời đó, nàng liền cảm thấy kỳ lạ, đầy trong đầu đều là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã có được một chút manh mối rồi, cho dù phương pháp có ngu ngốc, nàng cũng muốn làm.

Chỉ vì ánh sáng trong đôi mắt đó mà thôi. Lấp lánh, như một viên kim cương.

Bắt đầu từ lúc Đào An An nhẹ nhàng tự thuật về cái hệ thống "hồi quang phản chiếu" đó, nàng liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng thoạt đầu nghe, một người sống ngồi ở trước mắt lại đi nói ra lời những thiếu niên trung nhị* xem tiểu thuyết nhập vai quá sâu mới có thể nói, nàng liền cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nếu không phải bình thường nàng hiểu Đào An An rõ ràng hơn người khác rất nhiều thì còn lâu mới tin tưởng vô điều kiện như vậy.

*Chỉ những thanh thiếu niên ảo tưởng sức mạnh

Đã rất lâu rồi nàng chưa về KTX, trên cửa còn dán tên Tô Nguyễn Nguyễn, bên trên còn có tên của ba người khác, chỉ có ba chữ Đào An An là viết ngay ngắn xinh xắn, làm như viết lên nhà của mình vậy. Đối với tất cả những thứ ở đây nàng đều cảm thấy xa lạ, mặc dù đã từng ở.

Nàng không ở KTX, giống như Kiều Tây Lộ châm biếm vậy, tiểu công chúa không có thói quen quần cư.

"Ế, nhanh như vậy a, cửa không khóa, bọn họ cũng vắng mặt, cậu vào phòng ngồi trước đi." Dưới cằm Đào An An kẹp theo móc áo lú đầu ra từ trong phòng vệ sinh cách đó không xa, hai tay cầm hai cái thau, không giữ được thăng bằng liền lui lại, để Tô Nguyễn Nguyễn thấy thì không được tốt lắm.

Lui lại nàng buông thau ra, móc từng cái áo lên xong rồi mới vác về phòng KTX, bước ra ban công tư tự xếp thành hàng, từ giữa tấm thủy tinh nhìn hình ảnh bị ánh sáng rọi mờ, bản thân rõ ràng hơn một chút, Tô Nguyễn Nguyễn thì rất mơ hồ, mọi người vẫn là không có ngoại lệ, trước cảnh trong cảnh nhân vật hỗn tạp, như là có một câu chuyện sâu lắng lưu luyến.(1)

Hai tay Đào An An rất lạnh, ở mùa hè mới có lợi, có thể làm mát cho Tô Nguyễn Nguyễn một chút.

Giống như một đứa trẻ, hai tay ủ ở cần cổ Tô Nguyễn Nguyễn, sưởi ấm.

Tô Nguyễn Nguyễn ngồi trên cái ghế cũ ở dưới giường - cái đã bị dùng để đặt hành lý - nghĩ mình nên diễn đạt lại như thế nào, nói đến mép rồi lại thay đổi, tằng hắng mấy tiếng, biến thành nụ cười uyển chuyển muốn nói nhưng thôi, kéo tay Đào An An qua nắm, mười ngón giao nhau.

"Làm sao vậy?"

"Hai đứa kia đi đâu vậy." Giọng điệu **, Tô Nguyễn Nguyễn không biết nên diễn đạt thế nào, chỉ đơn giản nhìn bộ dạng năm tháng tĩnh hảo của Đào An An, cảm thấy việc này hẳn là tự mình lặng lẽ điều tra thôi, muốn làm một người lợi hại, gánh vác gió mưa. Không nói chuyện đó nữa, lực chú ý chuyển đến hai người vắng mặt.

*Nó bị che và mình không đoán được

"Không biết, đi ra ngoài. Cậu đã đi đâu vậy?"

"Nhìn người ta diễn tập."

"Cậu làm khách mời vai đào phân à?" Đào An An nhướng mày, "Người toàn đất."

"..." Dù không biết Đào An An ôm tâm tình gì mà sỉ nhục nàng như vậy, thế nhưng nhân dân lao động luôn là vĩ đại là quang vinh, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không để ý cái ví dụ này. Nếu trong lòng cất giấu chuyện leo cửa sổ không thể để ai bắt gặp, thì lời nói ra cũng liền ít đi mấy phần khí thế.

"Đi đâu? Móc đất? Điều tra con sông cũng không cần thiết phải móc ra thêm một nhánh..." Đào An An thấy nàng không trả lời, liền vỗ trán nàng, có chút oán giận, nếu đã là bạn gái của mình, làm chuyện còn không chắc chắn không chín chắn không thận trọng, không giống một người lớn đáng tin cậy ngược lại còn giống như mình gặp phải một tiểu oan gia.

"Không phải, bị té thôi à." Tô Nguyễn Nguyễn lấp liếm nói, "Té đau nên tìm tới cậu, cậu ghét bỏ tôi hả?"

"Không có."

"Cậu ghét bỏ tôi, biết hết." Trước mặt đã có một sườn núi, Tô Nguyễn Nguyễn liền mượn nó để đi tiếp xuống dưới, còn càng kiên định thôi miên mình chỉ là té thôi, bắt đầu bịa chuyện, nói đột nhiên hai mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy, đã vậy còn có một cục đá nhỏ chặn đường, sững người một cái, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giữa lúc sấm chớp đá lửa, liền té sấp xuống, ngã vào bụi cây, đúng lúc chỗ đó mới tưới nước cho nên trên người toàn đất.

"Không..." Dường như Đào An An đã tin lời nói xằng của nàng, nhưng dường như lại không giống đã tin, nụ cười rất cạn, như là đại sư nhìn thấu trần thế, ngón tay lướt qua mái tóc nàng, hơi ấm còn vương, đáy mắt đều là ý cười, nhưng lại không rõ rệt.

Tô Nguyễn Nguyễn coi ánh mắt của Đào An An như là đã nhìn thấu trò mèo của mình, dù có khả năng chỉ là Đào An An muốn cười nhưng cười không nổi mà thôi.

"An An."

"Từ lúc nào gọi thân thiết thế?"

"Tôi muốn gọi như thế, cậu quản à?"

"Được rồi."

"Cậu đến ở với tôi đi, một mình rất đáng sợ."

Một là sợ Đào An An bị người ta xúi giục, Tây Đại Kiều nói xấu người khác rất giỏi.

Hai là sợ Đào An An gặp phải chuyện không thể khống chế nào đó, chuyện không nằm dưới mí mắt cũng khiến nàng cảm thấy khó có thể khống chế.

Ba là sợ ở một mình, nàng rất sợ cô đơn.

Vậy mà vẫn là côi cút một mình, nhưng chết sống không chịu chín bỏ làm mười, đoạn tuyệt với Kiều Tây Lộ cũng là vì vậy, chờ một người thích hợp là một chuyện hao hết tâm tư và sức lực như vậy, đợi được rồi, quyến luyến sự bầu bạn đó, thì lại càng sợ trở lại khoảng thời gian một thân một mình như trước.

"Đừng nháo. Sao có thể nói đi là đi." Đào An An đẩy nàng ra, "Nhất định là cậu đã làm chuyện không thể cho ai biết."

"..."

"Cho tớ biết đi."

"Cũng không có gì... nói ra cậu đừng cười."

"Ừm."

"Cũng đừng nói cho người khác."

"Ừm."

"Tôi nửa đêm tập kích thôn góa phụ." Tô Nguyễn Nguyễn căng mặt, rất là nghiêm túc.

Đào An An đi rót cho mình ly nước, nghe thấy tiếng cười đã quen thuộc kia, sắc mặt trắng bệch, dừng lại hai giây, tiếp tục rót nước coi như không nghe thấy, nhưng vẫn còn run rẩy.

Có thể thấy được mình nói đùa dọa ra bệnh Parkinson của Đào An An, Tô Nguyễn Nguyễn thu liễm nụ cười: "Thật ra là tới phòng hiệu trưởng."

"Hiệu trưởng thủ tiết rồi à?" Đào An An không yên lòng mà rót nước, tiếng cười kia khiến nàng không cách nào xem nhẹ, nhưng so với lúc mới xuất hiện thì đã tốt hơn nhiều. Âm thanh đó đau khổ lại quẩn quanh, như là muốn nói cái gì đó, nhưng nàng không chuyên môn, nên cũng nghe không hiểu thông tin giọng nữ này muốn truyền đạt.

Có khả năng chỉ giống như là những nữ quỷ môi đỏ chót nói trong mấy bộ phim tầm thường: "Ôi ta chết thật thảm a..."

Có thể là ác mộng dẫn dắt đến hiện thực. Cuộc sống của nàng không thiếu chút chuyện ma quỷ đó.

"Cậu nhìn đi, cậu có thể làm hiệu trưởng tức giận đến lập tức quy thiên." Tô Nguyễn Nguyễn lắc đầu, "Chỉ là đến xem thôi."

"Không phải hiệu trưởng mở hội thảo nghiên cứu sao, hình như còn là chuyện rất to lớn, cậu leo tường?"

"Không khác lắm, tôi leo cửa sổ, nhưng mà chất lượng chiếc đũa của hiệu trưởng tốt quá, đẩy không ra, bị bảo vệ thấy, sợ đến tôi bỏ chạy, cũng may trông tớ đoan trang, không bị bắt."

"... Làm càn." Đào An An lấy chai rượu xoa bóp ở trên bàn, giống như đã chuẩn bị sẵn, cúi người xuống, "Vén váy lên."

"Đào An An thau chậu sao để ngoài này làm cái gì vậy! Còn không nhanh đi dọn dẹp a!" Một giọng nữ hùng hồn có lực quát lên ở bên ngoài, chấn động tứ hải, làm Tô Nguyễn Nguyễn giật mình khiến ngón tay đang run rẩy càng run rẩy lợi hại hơn. Đào An An cất chai rượu thuốc đi, đứng dậy chạy ra cửa.

"A, xin lỗi, đụng phải cậu rồi, xin lỗi... Tống Mẫn?"

"Ờ tôi vừa về, lấy chút đồ rồi đi."

===

(1) Ảnh - 影; Làm mờ - 打薄(Mặt chữ nghĩa là đánh mỏng ra hoặc nhạt hoặc bé hoặc yếu ớt; Ở đây mình dịch theo đại ý thôi); Cảnh - 景. Nó đa nghĩa mà còn viết theo kiểu rất "tôi" như vậy mình thật sự không biết nên dịch thế nào, mà nghĩa nào thì mình cũng không nắm được ý của nó. Với 5 năm kinh nghiệm edit của mình, quả thật là chưa từng có truyện khó làm nhất, chỉ có truyện khó làm hơn wwww

Hoàn thành 09/12 - Sửa lần cuối 10/12