Gần Gũi Quá Mức

Chương 12: Chương 12





Edit: Bánh
Đầu óc tôi đâu có đặt trên đề bài, vừa suy nghĩ viễn vông vừa viết nhảm, vất vả lắm mới tính ra câu trả lời chính xác thì tôi cũng đã không còn hứng để làm tiếp nữa.

Bỗng tôi nhớ đến những năm lớp 10, tôi khen Văn Sở Dự là mặt trời tái sinh, còn vẽ hình mặt trời nhỏ lên vở của cậu ấy nữa.

Người kia rõ là thích muốn chết mà vẫn còn giả vờ nghiêm túc rồi mắng tôi là đồ nhiều chuyện, còn dùng bút sửa mấy nét vẽ nguệch ngoạc của tôi lại nữa chứ, hơn nữa còn đặt lệnh cấm tôi không được vẽ lên vở của mình nữa, cậu ấy nói tôi vẽ xấu, sẽ ảnh hưởng đến chuyện thi vào 985*.
*985: là 985 trường đại học ở trình độ cao và đẳng cấp thế giới, được gọi là "Dự án 985".

Nhìn những hình vẽ đáng yêu của mình bị người kia che lại một cách tàn nhẫn, tôi cảm thấy không cam lòng một chút nào, bèn đã nảy ra một âm mưu.
Tôi làm nũng với Văn Sở Dự: "Nhưng mà tớ muốn ghi lại chút dấu ấn của mình trên vở của cậu, Văn ca, chỉ một cái thôi, sẽ không gây ảnh hưởng đến chuyện thi đại học của cậu đâu."
Văn Sở Dự không thể nào nhẫn tâm được mỗi khi tôi dùng bộ dáng nũng nịu mềm như một cục bông để xin xỏ như thế, thế là cậu ấy đành nghiêm mặt rồi đồng ý.

Tôi sờ đùi người kia, rồi rút bài tập Hóa mà cậu ấy đang làm một nửa ở trên bàn ra, vẽ một hình Akyl Octane* xuống ngay kế tên của cậu ấy.

"Cái này ư?" Cậu ấy nhíu mày suy nghĩ, "Đây là cái gì vậy."
"Đoán xem."
Sang hôm sau cậu ấy bị cô giáo dạy Hóa mắng trước cả lớp.

Nhưng mà cũng không hẳn là mắng, vì cô giáo chỉ vẽ công thức cấu tạo lên bảng đen, rồi lại viết mấy chữ "Akyl Octane" ngay bên cạnh rồi kêu Văn Sở Dự lên đọc thật to bốn chữ đó.

Cậu ấy lẩm bẩm mấy cái này thì có gì khó chứ rồi tháo mắt kính xuống, bước lên bục giảng với một tâm thái vô cùng tự tin.

Nhưng vừa đọc được hai chứ thì cậu ấy im luôn, cô giáo hất cằm bắt Văn Sở Dự phải đọc cho hết, mà người kia chỉ đỏ mặt rồi lắc đầu nói cô ơi em sai rồi.

Cả lớp cười muốn nội thương.
*Akyl Octane: một thuật ngữ mạng được đặt từ tên Hóa học, Akyl Octane (烷基八氮) được đọc là "Wán jī bā dàn", đồng âm với cụm 玩鸡巴蛋 - Wán jībā dàn - có nghĩa là "Nghịch ciu nghịch luôn cả hai hòn bi" =))))))))))
Hôm đó, sau khi tan học, cậu ấy túm lấy tôi đang định bỏ của chạy lấy người, kéo tôi vào trong buồng vệ sinh rồi hôn tôi như để trừng phạt, hơi thở nóng rực của Văn Sở Dự phả lên mặt tôi, khiến trái tim tôi như tê dại.

Mà tôi cũng vừa ôm lấy bả vai của người kia, vừa cảm nhận từng nhịp thở của cậu ấy.

Văn Sở Dự hết cắn môi tôi rồi lại mút, cơn đau kéo đến khiến tôi muốn đẩy cậu ấy ra, nhưng kết quả lại bị người kia ôm càng chặt hơn.


Dạo đó đang là vào cuối tháng 6, cái nắng như thiêu đốt lại làm cho dục vọng được đẩy lên tới đỉnh điểm, tôi bị hôn đến mức mềm nhũn, chỉ có thể ôm lấy vai người kia, dồn hết sức nặng của cơ thể lên người cậu ấy.

Mà Văn Sở Dự cũng cảm nhận được sự khó chịu của tôi, thế là cậu ấy buông tôi ra, hai đứa chúng tôi kề trán vào nhau, mà bàn tay của người kia vẫn làm một chuyến du ngoạn nơi eo tôi.

Cuối tháng 6, những ngày cuối tháng 6 khi ấy.

Tôi sực nhớ ra một điều gì đó, có chút hoảng hốt mà cắn vào vành tai cậu ấy: "Cuối tuần sau phải làm kiểm tra, lớp 11 chia khối Văn Lý rồi còn phải phân lớp dựa trên thành tích nữa, tụi mình còn được chung lớp không đây."
Văn Sở Dự không đáp.

"Còn quan hệ giữa hai người chúng ta.....!cũng chỉ là để hôn thôi, đúng không? Vì tớ là bạn cùng bàn của cậu, tiện cho cậu hôn hơn thôi."
"Không được nói thế."
Không cho nói thì tôi lại càng muốn nói: "Lỡ như một ai đó trong hai người chúng ta không có thành tích tốt thì sao.

Văn ca, nếu như không được chung lớp nữa thì mình dừng lại đi, đừng hôn nhau nữa."
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, người kia không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ là vẻ mặt kia lại tràn nập nét cô đơn.

Tôi đoán chắc là cậu ấy quan tâm đến tôi lắm, vì không muốn phải rời xa tôi nên mới buồn bã như vậy.

Mà tôi cũng lấy làm hài lòng với phản ứng đó của người kia, quyết định tặng cho cậu ấy một cái hôn má.

Năm lớp 11, tôi và cậu ấy vẫn chung lớp số 1, điều thay đổi duy nhất chính là phòng học được chuyển từ lầu hai lên lầu bốn.

Số lượng thành viên trong lớp cũng không xáo động nhiều cho lắm, chỉ là có vài người chuyên Văn được chuyển đi, vài người khác được chuyển tới.

Chủ nhiệm lớp vẫn là chủ nhiệm cũ, tôi và Văn Sở Dự vẫn ngồi chung một chỗ trên sơ đồ lớp, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi cả.

Nhưng Văn Sở Dự lại đến trễ vào ngày tựu trường nên không kịp xem danh sách lớp, tôi thì lại bắt đầu giở trò, nhắn cho người kia rằng tôi đã bị chuyển qua lớp số 12 rồi, còn học ở phòng học cách lớp số 1 xa nhất, phải làm sao bây giờ đây.

Rất lâu sau đó, Văn Sở Dự mới trả lời tôi bằng một tin nhắn thoại, giọng cậu ấy có chút run rẩy, nói rằng dù tôi có ở đâu thì cậu ấy vẫn sẽ đi tìm tôi cho bằng được.

Tôi cảm thấy vô cùng mỹ mãn.


Thật ra thì so với việc được nghe người kia nói thích mình, thì tôi lại càng thích ngắm nhìn biểu cảm của Văn Sở Dự mỗi khi tôi buông lời trêu chọc rằng mình không thích cậu ấy hơn.

Vì phản ứng khi bị tổn thương mà không hề phòng bị của con người luôn là những phản ứng chân thật nhất, mà tôi lại thích sử dụng phương thức vặn vẹo này để lén quan sát tình cảm mà người kia dành cho mình.
Thật may là, hết lần này tới lần khác, Văn Sở Dự vẫn luôn thích tôi như thế.

~
Lúc tôi đang mê mang, tờ bài tập Hóa đã bị tôi vẽ bậy lung ta lung tung hết cả lên, mà một tờ giấy lộn xộn như thế chắc chắn là không thể nộp lại cho cô được rồi.

Tôi thở dài, đứng dậy đi lên bục giảng, muốn tìm xem còn tờ đề nào còn dư không.

"Vũ ca, Vũ ca? Tạ Trạch Vũ! Có người tìm cậu kìa!"
Tôi tháo tai nghe xuống: "Ai vậy?"
"Một bạn nữ.

Hồ gì nhỉ......!Hồ Hiểu Vũ!"
Thật ra thì lúc trước Hồ Hiểu Vũ cũng đã lén tiếp cận tôi trên QQ vài lần, là fan girl số một của Văn ca, những chuyện mà cô ấy hỏi đều là những chuyện xoay quanh Văn Sở Dự.

Nói trắng ra thì tôi không muốn trả lời cho lắm, nhưng nghĩ lại thì làm người ai lại làm thế đâu, thế nên đành trả lời một cách qua loa bằng mấy từ nào là "Ừ, đúng, được".

Để giảm bớt sự lúng túng, đôi khi tôi còn hay thả vài biểu tượng cảm xúc hoặc là mấy gói biểu cảm vào nữa.

Ấy thế mà cô ấy còn khen tôi đáng yêu, mà câu trả lời của tôi lại là một chuỗi dấu ba chấm.
Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm mà tôi nói nhiều với cô ấy nhất chính là hôm Hồ Hiểu Vũ cẩn thận thăm dò xem người yêu trong truyền thuyết của Văn Sở Dự trông như thế nào, lúc đó tôi vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, thấy cô ấy hỏi thế, tôi liền bật dậy, vừa soi gương vừa miêu tả lại cho cô ấy biết: Trông khá bình thường, mắt hai mí to tròn, màu tóc hơi nhạt.....
Nhắn qua nhắn lại, cô ấy lại càng nói nhiều hơn, mà mấy chủ đề được nhắc tới cũng càng ngày càng khó hiểu, thậm chí cuối tuần đi xem phim gì cũng phải kể lại cho tôi nghe mới được.

Dần dà, trên QQ của cả hai đứa chúng tôi dần hình thành một ngọn lửa nhỏ*.
*Trên QQ có biểu tượng ngọn lửa tượng trưng cho tương tác giữa những người có kết bạn với nhau.


Ngọn lửa nhỏ có nghĩa là bạn và bạn của bạn đã trò chuyện suốt hơn 3 ngày liên tiếp, biểu tượng ngọn lửa càng lớn thì tức là bạn và bạn của bạn tương tác với nhau càng nhiều.

Tôi không biết tại sao hôm nay Hồ Hiểu Vũ lại đến tìm gặp tôi trực tiếp như thế, thế nhưng điều tôi có thể khẳng định ngay lúc này là: Tôi là một đứa có tiêu chuẩn đạo đức vô cùng thấp, nếu cô ấy đến tìm tôi để đánh nhau giành Văn Sở Dự, thì tôi sẽ xé h........
Thôi bỏ đi.

Làm thế không được, cứ đi tìm chủ nhiệm lớp méc lại rằng Hồ Hiểu Vũ yêu sớm là được.

Hồ Hiểu Vũ cao còn chưa tới 1 mét 6, tôi có cúi đầu xuống cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô ấy.

Cô gái nhỏ còn chưa kịp mở miệng, tôi đã vội nói Văn Sở Dự đi tìm thầy rồi, không có trong lớp đâu.

Cô ấy lại bẽn lẽn ngượng ngùng mà nói: "Tớ tới tìm cậu cơ......"
"Tìm tớ làm gì." Nhìn dáng vẻ kia của cô ấy, tôi cũng đoán ra được tám chín phần rồi, nhưng tôi không muốn tự chuốc lấy phiền phức, đành phải giả ngu như không biết gì.

Hồ Hiểu Vũ không trả lời: "Muốn ra ngoài sân bóng đi dạo chút không?"
"Không muốn.

Bên ngoài nóng lắm."
Tôi không muốn đi thật, Hồ Hiểu Vũ không có bài tập nhưng tôi thì có, hơn nữa đang là giờ tự học, việc quái gì phải chạy ra ngoài sân bóng, ra đó để bị bóng bay vào đầu à? Xin lỗi, tôi không có đam mê kiểu đó.

Sau khi bị từ chối, có thể thấy Hồ Hiểu Vũ có chút lúng túng, cô ấy đỏ mặt, cố gắng giải tỏa sự ngượng ngùng bằng cách nói sang chuyện khác.

Cô ấy hỏi tôi có thể cho tôi mượn bài tập Vật Lý số 14 để chép lại không, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói được, nhưng đống bài tập đó là bài tập tuần trước của lớp tôi, giờ nó đâu còn trong tay tôi nữa chứ.
Hồ Hiểu Vũ vẫn không muốn rời đi, tôi cố chống lại xúc động muốn ngáp ngay trước mặt cô ấy, híp mắt tự hỏi giờ phải làm thế này mới có thể khiến người này đi nhanh một chút.

Nhưng đã mấy phút trôi qua, tôi không chỉ không thể khiến Hồ Hiểu Vũ quay về, mà còn đợi được Văn Sở Dự về lớp.

Văn Sở Dự xuất hiện ở cuối hành lang, trong tay là đống bài tập, mắt kính cũng được cậu ấy tháo xuống cầm trên tay.

Tôi nhìn lướt qua Hồ Hiểu Vũ rồi lại nhìn người kia, cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cậu ấy lại không nhìn tôi, tôi đoán chắc là do người kia đang không đeo kính nên mới thế.
Văn Sở Dự càng lúc càng đến gần, tôi lại nhớ về đống chuyện điên khùng mà cậu ấy từng làm hôm trước, trong lòng có chút bất an.

Cậu ấy sẽ giận điên lên, sẽ chạy qua bóp cổ tôi, không cho phép tôi được nói chuyện với người khác sao? Hay cậu ấy sẽ cởi sạch quần áo rồi đứng trước mặt tôi, mặc cho tôi muốn làm gì cũng được, chỉ để xin tôi không rời khỏi cậu ấy chăng?
Tôi đoán cậu ấy sẽ làm vậy, dù gì thì người kia cũng thích tôi mà.

Tiếng bước chân dần tới gần, bóng hình của Văn Sở Dự cũng dần hiện rõ, tim tôi đập nhanh tới mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Tôi nghĩ kĩ rồi, chỉ cần người yêu của tôi ghen tuông ngay trước mặt người khác, tôi sẽ đè cậu ấy vào tường ngay ngoài cái hành lang này rồi cưỡng hôn cậu ấy.

Tất nhiên là tôi vẫn sợ chuyện phải come out rằng mình là đồng tính luyến ái, và tôi cũng đủ hiểu rằng, người mẹ vô cùng kì thị đồng tính của tôi sẽ giết tôi chết nếu bà biết được chuyện tôi thích đàn ông.
Nhưng nếu có chết, thì tôi cũng là chết do bị tình yêu của người kia thiêu đốt, mà cũng vì thế mà cái chết của tôi sẽ luôn được ghi tạc thật sâu vào trong lòng của cậu ấy.

Sau này, Văn Sở Dự sẽ luôn nhớ đến tôi, mà tôi cũng sẽ hóa thành một vết thương khó lành trong tim của cậu ấy, và vết thương đó sẽ luôn rỉ máu theo từng nhịp đập của con tim trong lồng ngực người kia.

Tôi muốn hôn cậu ấy, hôn ngay trước mặt Hồ Hiểu Vũ, hôn ngay trước mặt mọi người, hôn một nụ hôn thật dịu dàng.
Điều mà cậu ấy cần làm chỉ là cho tôi một lý do, cho tôi một cơ hội mà thôi.

Nhưng lúc Văn Sở Dự đi ngang qua đó thì chỉ khẽ liếc tôi một cái, trên gương mặt kia cũng không có bất cứ biểu cảm gì.

Sau đó, cậu ấy vào lớp.

Hồ Hiểu Vũ cũng rời đi, trước khi đi còn nói với tôi một lời xin lỗi đầy khó hiểu.

Chỉ còn lại một mình tôi đứng ngay tại chỗ, ngoài hành lang có rất nhiều người đang chơi đùa, tiếng nói đùa ồn ã lần lượt ập tới khiến tai tôi như ù đi, cũng có chút hoa mắt.

Tôi đứng đực ra một hồi lâu, mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, mạch suy nghĩ của tôi mới quay trở về với não bộ.
Tôi loạng choạng bước vào lại trong lớp để rồi phát hiện ra chỗ ngồi của Văn Sở Dự trống không, ngay cả cặp sách cũng không có.

"Văn ca đâu.

Đi đâu rồi." Tôi bắt lấy cánh tay của cậu bạn bàn trên, hỏi.

"Hình như là cậu ấy xin thầy về sớm rồi, cậu ấy đi cửa sau, cậu đứng ở cửa trước nên không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường thôi."
Tôi buông cánh tay của người nọ ra, muốn nhân lúc Văn Sở Dự vẫn chưa đi xa lắm mà đuổi theo cậu ấy, nhưng vừa mới bước được một bước thì cậu bạn bàn trước đã kéo tôi lại.

Bạn ấy nói: "À tớ nhớ ra rồi, Văn Sở Dự nhét một đống thư từ màu sắc sặc sỡ vào hộc bàn của cậu rồi mới về hay sao ấy......"
Sự hoảng loạn trong lòng tôi lại càng dâng cao, tôi ngồi vào chỗ của mình, cúi đầu nhìn vào trong hộc bàn —— quả nhiên, trong đó toàn là những bức thư tình mà Văn Sở Dự đã lén giấu tôi trong suốt hơn một năm qua, là thư của các bạn nữ thầm mến tôi gửi tới.

Ngoài cùng còn có một tờ giấy KOKUYO* được gấp đôi lại, tôi nhận ra nó, cả lớp chỉ có một mình Văn Sở Dự là dùng loại giấy này thôi.
*KOKUYO là một brand giấy viết của Nhật.

.