Chàng trai nhìn cô từ trên xuống dưới, dáng người dịu dàng của cô gái lọt vào trong mắt, đôi tròng mắt đen thẳm co lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
Hứa Thiên Hạo dừng lại khi chỉ cách môi cô chừng vài cm.
Thay vài đó, là một tiếng cười nhạo nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
“Lừa cô thôi, vậy mà còn tưởng thật.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Lục Mẫn Huyên trong nháy mắt tỉnh táo lại, không thể tin mà mở to mắt, nhìn thấy vẻ trào phúng như có như không trong mắt anh.
Hứa Thiên Hạo không quan tâm mà buông cô ra.
Không thể không nói, sức hút của thần tượng thật sự rất mạnh mẽ.
Nếu không phải mẹ của con nhóc này là người mà anh ghét nhất, có lẽ anh sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút.