Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 26: CẦU CỨU (2)



Hì hục một lúc lâu, một cái lỗ đã được cưa xong. Khá là nhỏ, nên cô chui ra có chút khó khăn.

Ra ngoài cô cẩn thận nép sát vào tường quan sát một vòng xung quanh, tay thì đặt lại tấm gỗ lại như cũ.

Cô lùi về phía sau định vòng sang bên kia, thuận tiện lẫn trốn nhưng thật không may cô lại phát hiện phía sau ấy có một vách đá cao, cô hoảng hồn xém chút nữa hét lớn. Cắn chặt môi cố lấy lại bình tĩnh, do trời tối nếu lúc ban nãy cô không để ý một chút thì có lẽ đã ngã từ đây xuống mà chết. Căn nhà này lại được xây xát một căn nhà ngói khác nữa nên việc đi như vậy có chút khó khăn.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả vầng trán trắng nõn. Cô quyết định quay lại đi đường chính. Hai tên canh gác vẫn đứng hiên ngang trước cửa. Bây giờ nếu cô dùng lưu y thôi miên với bọn chúng thì được đấy, nhưng trong không khí gần đấy còn tụ một lớp mỏng nến hương kia nếu như hòa tan bọn chúng, xảy ra chuyện gì cô cũng không chắc chắn được.

Nhưng đúng vào lúc bế tắc này cô lại nghe loáng thoáng được cuộc đối thoại của hai tên kia khiến cô mừng như điên.

"Chúng ta đã gác ở ngoài này 2 hôm, bọn chúng vẫn chưa tỉnh lại cũng tức là không thoát được lưu ly mị hương rồi. Bọn chúng thì ngủ như chết, còn hai chúng ta lại phải canh trước cửa cho bọn chúng. Vô lí, quá vô lí" Tên đứng bên trái nói.

"Chậc, không được nữa rồi tôi phải chợp mắt một lát" Tên bên phải nói rồi ngồi phắt một cái trước cửa nhắm mắt ngủ.

Tên kia thấy thế cũng nhìn bốn xung quanh thấy không có chuyện gì liền ngồi xuống ngủ cùng tên kia nốt.

Hai tên đó đâu biết rằng, bọn hắn vừa đi sâu vào giấc ngủ liền có một bóng người lao nhanh về hướng bên ngoài mà chạy.

Đêm nay đã là đêm thứ hai rồi, cô đã ngủ hai ngày bọn người kia vẫn chưa tỉnh dậy, tức là cái giọng của người đàn ông đó chỉ có một mình cô mới được giúp đỡ. Nhiếp Khuynh Ngang chắc chắn là đang ở bên cạnh Akhtar, anh hẳn là đang bị cô ta khống chế rồi.

Nhiếp Anh Lạc chạy thật nhanh, giày trên chân đã rách nên cô dứt khoát quẳng nó vào một gốc cây để không làm vướng víu chân, rồi chạy tiếp.

Cô vẫn luôn đề cao cảnh gác nhìn bốn xung quanh, chọn những con đường tối, an toàn, dễ ẩn thân mà chạy.

Ngoài cổng lối thoát duy nhất khỏi đây, cô vẫn không quên còn có hai tên gác cổng. Hai tên đấy thì rất dễ, cô chỉ cần dùng một chút lưu ly thôi miên để bọn chúng bị thôi miên một lát đủ thời gian để cô trốn thoát rồi mới tỉnh dậy.

Nấp phía sau cổng cô thả một luồng hương lưu ly trên tay ra bên ngoài, gió mang những mùi hương sọc vào mũi hai tên kia, thoáng chốc bọn chúng liền đờ đẫn.

Cô lúc này mới nhanh chống chạy thật nhanh từ đấy xuống bên dưới làng. Đoạn đường tuy không xa nhưng đối với một người như cô chạy một quảng như vậy cũng thật rất quá sức, may mắn là cuối cùng cũng xuống đến căn nhà đầu tiên.

Bây giờ cô mới phát hiện, hình như tất cả đèn nhà dân ở đây đều đang mở sáng, le lói.

'Quái lạ, tộc người Hunza này bình thường đi ngủ rất sớm, tầm 6h đêm là đã ai về nhà nấy, đèn tắt tối om rồi cơ mà. Tại sao hai ngày trước giờ đấy bọn họ vẫn ở ngoài đón tiếp bọn mình, tại sao bây giờ đèn vẫn sáng?' Cô lẩm bẩm.

Cô cẩn thận đi về ngôi nhà đều tiên, tìm một cái khe hở để có thể nhìn vào bên trong, điều khiến cô ngạc nhiên là đèn bên trong sáng như vậy nhưng lại không có một bóng người. Cô lại gõ gõ cửa vài cái vẫn không nghe có chút tiếng động nào, qua vài nhà cũng đều như vậy.

Bọn họ có thể đi đâu vào đêm tối như vậy, là đi cùng nhau, hay là... mỗi người một nơi?

Đầu óc cô trống rỗng, xoay một vòng đau nhứt. Vì mới tỉnh dậy, bụng vẫn đói lại phải ngửi những mùi hương độc hại đó trong một thời gian dài khiến cô khá là suy yếu.

Thở hổn hển tựa lưng vào tường mặc cho nó trượt xuống dưới, cô quả thực rất mệt nhưng cô nhất định không được ngã xuống.

Bỗng trong đầu cô lại xuất hiện những ánh mắt lúc bọn người Hunza vào bao vây bọn cô rồi bị đuổi ra. Ánh mắt đó rất không bình thường, vừa có chút đáng thương vừa có chút hi vọng lẫn tuyệt vọng, mâu thuẫn.

Rồi một suy nghĩ điên khùng lại nảy lên trong đầu, liệu bọn người đó là tập hợp lại để cứu cô ra khỏi loại 'mị cảnh' đó sao.

Nếu như vậy thì bọn họ nhất định là ở cùng một chỗ, cũng là một nơi rất kính đáo... núi đá sản sinh 'sữa sông băng'.

Nhưng cô làm gì biết con đường nào để đến đó, mọi chuyện càng ngày càng rối loạn, cô đi đi lại lại một lúc lâu rồi chạy thẳng xuống dưới núi không quan tâm nữa.

"Cô gái, tôi đã chờ cô rất lâu rồi đấy" Giọng nói dùng tiếng ngoại ngữ khiến cô đang chạy xuống đường dốc phải khó khăn lắm mới thắng lại được mà đụng đầu 'cốp' một cái vào cây.

Cô nhờ ánh sáng ánh trăng le lói chíu rọi nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ đồ đơn giản, dễ vận động không giống như lúc sáng.

"Cô biết tôi?" Cô chỉ vào bản thân mình hỏi, một tay xoa xoa cục u.
"Đúng vậy. Chúng tôi đã cứu người may mắn duy nhất. Cô hãy đi theo tôi đến con sông của thần linh, tín ngưỡng của chúng tôi, thần dân Hunza đang ở đấy" Cô ta mỉm cười khẽ nhìn cô.

"Được" Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý, cô cảm nhận được người phụ nữ này thật sự sẽ không lừa dối cô.

Nhưng... người may mắn duy nhất?