Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 63



An Cảnh đứng bên cửa sổ, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, trầm ngâm nhìn cảnh vật bên ngoài, cảm xúc trong mắt có chút thâm trầm.

Mấy phút sau, bên ngoài có người gõ cửa, sau đó có người mở cửa đi vào. An Nam Ý đi về phía An Cảnh, có chút kỳ quái hỏi: “Anh cả, sao đột nhiên một mình anh tìm em? Có chuyện gì vậy? “

Nghe vậy, An Cảnh quay người lại, im lặng nhìn em trai mình trong vài giây, ánh mắt như hóa thành vật chất, khiến cậu ta cảm thấy không được tự nhiên. An Nam Ý kỳ quái sờ lên mặt mình, “Sao vậy? Anh nhìn em như vậy làm gì? Trên mặt em có gì sao?”

An Cảnh đột nhiên nói, “Anh cả chỉ muốn hỏi em một câu thôi.”

An Nam Ý: “Hỏi gì ạ?”

An Cảnh bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng mang ý nghĩa khác: “Đạt được vị trí Center của bài hát chủ đề. Em muốn nói gì với anh không?”

An Nam Ý không phải là kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra lời nói của anh cả không phải ý trên mặt chữ, vẻ mặt có chút khó hiểu và nghi hoặc,“Anh cả, anh nói thế là có ý gì?”

An Cảnh cũng không vòng vo và trực tiếp hỏi An Nam Ý,“Nam Nam, anh biết rõ thực lực của em ở mức nào, trong thời gian ngắn sao em có thể học được bài hát chủ đề có độ khó cao như vậy?”

Ý tứ trong lời này đã quá rõ ràng, tim An Nam Ý đập lỡ nhịp, sự hoảng loạn hiện lên trong mắt cậu ta, và tình cờ bị An Cảnh bắt được.

Trên mặt An Nam Ý lộ ra vẻ không thể tin nổi, tức giận và thất vọng tràn ngập: “Anh cả, anh nghi ngờ em gian lận sao? Là do bản thân em nỗ lực chăm chỉ luyện tập ca khúc chủ đề! Sao anh có thể nghi ngờ em chứ? Trong mắt anh em là người như vậy sao?”

An Cảnh càng thất vọng hơn nếu có thể, anh sẽ hoàn toàn không tin vào chuyện đó. Trong hiểu biết của anh, đứa em trai này luôn là người hiểu chuyện nghe lời, không như An Dụ suốt ngày khiến người khác lo lắng.

Nhưng phản ứng hiện tại của An Nam Ý càng khẳng định sự nghi ngờ của anh, anh đã hỏi các nhân viên và các thực tập sinh lớp B từng tập luyện cùng An Nam Ý trước đó, bọn họ đều nói đêm qua 12 giờ đêm An Nam Ý đã về nghỉ ngơi. Hôm nay thì gần chín giờ sáng mới trở lại phòng tập nhảy để tập luyện.

Thời gian luyện tập quá ngắn.

Hơn nữa anh vừa xem giám sát trong phòng tập, An Nam Ý học bài hát chủ đề rất nhanh, nhanh hơn Lục Vũ Kỳ và... khi mới bắt đầu luyện tập, các động tác có vẻ rất mạch lạc và uyển chuyển, giống như đã học trước đó vậy.

An Cảnh không thể không nghi ngờ, Ăn Nam Ý là em trai anh, anh biết rõ trình độ và thực lực của An Nam Ý, đứa em trai này của anh không thể học được điệu nhảy phức tạp này trong thời gian ngắn như vậy.

“An Nam Ý.” Thái độ và giọng điệu của An Cảnh trở nên nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào mắt An Nam Ý bằng ánh mắt sắc bén, “Anh cho em ba phút. Hy vọng em suy nghĩ kỹ càng rồi thành thật cho anh câu trả lời.”

An Nam Ý chưa bao giờ thấy vẻ mặt An Cảnh nghiêm túc như vậy, có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác, cúi đầu không nói, An Cảnh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, áp lực đến mức không hô hấp nổi.

An Nam Ý lập tức hoảng sợ, cuối cùng cũng nói ra sự thật, nửa tháng trước khi chương trình bắt đầu ghi hình, tổ chương trình đã gửi một email cho An Cảnh, nội dung email là video ca khúc chủ đề.

An Nam Ý vô tình nhìn thấy nên lén lút chép lại video và lén tập luyện, nửa tháng là đủ để cậu ta làm quen với điệu nhảy.

“Anh cả, em thực sự không cố ý, em xin lỗi…” An Nam Ý hai mắt đỏ hoe, đau khổ nhìn An Cảnh vô cùng đáng thương nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn đạt được vị trí Center thôi, không muốn làm anh mất mặt...”

An Cảnh bị lời này của cậu ta làm cho tức đến đau đầu, cuối cùng anh không thể che giấu sự tức giận của mình nữa, mắng:

“Em không muốn làm anh mất mặt sao? Nên dùng thủ đoạn gian lận để lấy được vị trí center sao? Anh thật sự không hiểu đang yên đang lành em lại muốn tham gia chương trình này, nếu đã tham gia thử phải biết nỗ lực chứng tỏ bản thân bằng thực lực của mình thay vì dựa vào những đường tắt như vậy. Em có hiểu không?

“Nam Nam, anh cả thực sự rất thất vọng về em.”



“Anh cả, em thực sự biết mình sai rồi, anh đừng tức giận...” Nước mắt An Nam Ý không ngừng rơi, cậu ta nắm lấy cánh tay An Cảnh, nức nở nói: “Anh cả, em sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa. Em xin lỗi...”

An Cảnh bất lực nhìn cậu ta, “Nam Nam, anh không hiểu tại sao em lại tính hiếu thắng mạnh như vậy. Từ nhỏ đã như vậy, trong mọi thứ em phải đứng nhất. Không biết là di truyền từ ai, điểm này không giống ai trong nhà cả.”

An Nam Ý sửng sốt một lúc, sau đó nghe An Cảnh nói tiếp: “Anh đã nói trước đó rồi, mỗi thực tập sinh đều được đối xử công bằng công chính, sẽ không vì em là em trai của anh mà đối xử khác được.”

“Vì em gian lận, nên kết quả đánh giá sẽ bị hủy bỏ.”

Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang. An Nam Ý không thể tin được nhìn An Cảnh, vừa ủy khuất vừa hoảng loạn, “Anh cả, sao anh có thể làm vậy với em? Em là anh trai của anh, không phải anh yêu thương em nhất sao?”

An Cảnh không hề dao động trước quyết định của mình, anh là một người có nguyên tắc, “Đây là hai chuyện khác nhau, anh chỉ mong em có thể rút ra một bài học, quay về suy ngẫm đi.”

“Anh...”

“Đừng nói nữa, ra ngoài trước đi.”

An Nam Ý vẫn đang khóc, nhưng thái độ của An Cảnh vẫn kiên quyết không thể thương lượng, việc hủy bỏ kết quả thẩm định đồng nghĩa với việc cậu ta không những mất đi vị trí Center thậm chí còn không đủ tư cách tham gia ghi hình sân khấu.

Vừa rồi cậu ta ôm tâm lý may mắn, cho dù anh cả biết được cũng sẽ không làm gì cậu ta, bình thường anh cả rất yêu thương cậu ta, nhưng... kết quả lại trái ngược với những gì cậu ta nghĩ.

Cậu ta nắm chặt tay và không cam tâm quay người ra.

An Cảnh nhìn về hướng cậu ta rời đi, không nói gì chỉ thở dài một tiếng, bình tĩnh lại mấy phút mới đi ra ngoài, lang thang không mục đích ở hành lang, khi đi ngang qua phòng tập lớp D, anh nhìn về phía cửa sổ ngừng lại.

Bên trong, các thực tập sinh lớp D đang tập luyện nghiêm túc, quần áo tập luyện của họ toàn màu xám, nên bóng người mặc quần áo tập luyện màu xanh da trời ở trong đó đặc biệt bắt mắt:

“Chân phải cong lại một chút, đừng nhìn xuống dưới chân, mắt nhìn về phía trước.”

“Đúng rồi, chính là như vậy.”

“Mọi người, làm lại lần nữa, tôi sẽ nhảy ở phía trước cẩn thận nhìn kỹ động tác chân của tôi.”

Ánh mắt An Cảnh dừng lại trên người thiếu niên, khuôn mặt lạnh lùng mà nhu hòa mang theo sự nghiêm túc, kiên nhẫn sửa chữa động tác của người khác hết lần này đến lần khác, với giọng điệu và phong thái điềm tĩnh, nhẹ nhàng.

Nhìn gương mặt của chàng trai trẻ, An Cảnh sững sờ.

Một thực tập sinh phát hiện An Cảnh đang đứng bên ngoài, hưng phấn hét lên, sau đó tất cả mọi người đều dừng lại chào hỏi, trong đó có Lâm Thanh Yến.

An Cảnh gật đầu với họ rồi mỉm cười bước vào, “Có vẻ như mọi người đã luyện tập rất tốt. Các bạn đang làm rất tốt. Cứ tiếp tục phát huy nhé.”

Chu Thần nhìn thoáng qua Lâm Thanh Yến, cảm kích nói: “Cũng là nhờ Yến Yến và Vũ Kỳ hướng dẫn chúng em, nếu không chúng em vẫn đang lo lắng, mọi người đều sợ không vượt qua bài đánh giá.”

“Đúng vậy, đặc biệt là Yến Yến đã giúp đỡ chúng em rất nhiều!”

“Thầy Tiểu Lâm thật tuyệt vời!”



Trước sự khen ngợi của mọi người, Lâm Thanh Yến có chút xấu hổ sờ sờ sau đầu, vành tai trắng nõn hơi ửng đỏ, mím môi cười nói: “Mọi người đừng như vậy, là chuyện nên làm, nhìn mọi người tiến bộ, tôi cũng có cảm giác thành công.”

Việc này đến với cậu chỉ là chuyện không tốn nhiều sức. Nhìn thấy vẻ lo lắng, u sầu và bất lực của họ, cậu lại nghĩ về quá khứ của mình nên muốn giúp đỡ họ.

Sự ấm áp và chân thành trong mắt chàng trai trẻ không thể nào làm giả được, An Cảnh dường như bị cậu lây nhiễm, tâm trạng dần dần tốt hơn, anh nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Thanh Yến, cười nói: “Yến Yến, biểu hiện của cậu rất tố, tiếp tục cố lên.”

Lâm Thanh Yến cười đến mặt mày cong cong, “Vâng, em sẽ cố gắng.”

-

Buổi tối, sau khi liên tục tăng ca một tuần, Cố Phi hôm nay tan làm sớm, cấp dưới của công ty thấy nhiều cũng quen. Chuyện này đã trở thành bình thường, sau khi đoán lâu như vậy, bọn họ cũng không biết tại sao Cố tổng lại tan làm sớm.

Đường đi hơi dài, Cố Phi bảo tài xế lái xe, hắn ngồi phía sau xử lý công việc trên laptop, làm việc xong bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ về người mình sẽ gặp sau đó thì tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Bên kia, sau bữa tối, Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ trở về ký túc xá tắm rửa, đêm qua không tắm, lại đổ mồ hôi rất nhiều, cúi đầu ngửi ngửi liền có thể ngửi thấy mùi chua chua trên cơ thể.

Tự mình còn chê mình.

Trong ký túc xá không có ai, An Nam Ý và Lưu Dương hình như vẫn chưa về, Lâm Thanh Yến bảo Lục Vũ Kỳ đi tắm trước, trong khi chờ đợi, cậu lấy một cuốn sách ra đọc, vừa đọc, suy nghĩ lại không biết chạy đến đâu.

Cậu lại nghĩ đến cuộc gọi video lúc sáng.

Nghĩ tới Cố Phỉ, lại nghĩ tới lời mình nói “Tôi nhớ anh” với Cố Phi, nghĩ đến những lời Cố Phi nói và làm với mình, vành tai cậu không khỏi có chút nóng lên.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Lục Vũ Kỳ vừa mới từ phòng tắm đi ra, kỳ quái nhìn cậu.

Lâm Thanh Yến giật mình, vội vàng phủ nhận: “Ừ... Không, không có gì.” Dừng một chút, cậu do dự nói: “Vũ Kỳ, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Cậu vẫn còn do dự, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: “Nếu có người thích cậu thì người ta sẽ cư xử như thế nào? Làm sao cậu biết được người ta có thích cậu không?”

Lục Vũ Kỳ có chút hứng thú nhướng mày, “Cậu muốn biết ai thích mình à, Cố Phi?”

Vừa nói xong, mặt Lâm Thanh Yến lập tức đỏ bừng, lắc đầu vội vàng phủ nhận. Lục Vũ Kỳ gật đầu hiểu rõ, chặc lưỡi nói: “Xem ra là tôi đoán đúng rồi.”

Liếc qua khóe mắt, y nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa, Lục Vũ Kỳ cười khúc khích, “Thử thì sẽ biết thôi?”

Lâm Thanh Yến: “Hả?”

Đúng lúc này, Lục Vũ Kỳ đột nhiên đi tới tiến tới giơ tay ấn vào sau đầu Lâm Thanh Yến, nhanh chóng nghiêng người muốn hôn lên môi Lâm Thanh Yến

Ánh mắt của người đàn ông đứng ở cửa trở nên sắc bén, đôi mắt bình tĩnh trong nháy mắt khơi dậy những làn sóng lớn, tràn ngập sự tức giận và lạnh lùng chưa từng có.