Kinh Thương Nước Việt

Chương 35: Gặp Lại Trần Cường



Dương Thiên về đến nhà, hắn vừa đóng cửa thì chuông điện thoại vang lại vang lên. Thấy người gọi tới là Trần Cường, hắn không do dự nhấn trả lời.

Nói tới Trần Cường, Dương Thiên đã lâu không gặp lại. Thời gian mấy năm qua hắn vùi đầu vào công việc và nghiên cứu, thi thoảng cũng có nhắn tin, nhưng giống như đã có nửa năm hai đứa không liên lạc gì.

- Alo. Tao nghe.

Đầu dây bên kia giống như hơi trầm mặc, tiếng ồn xung quanh truyền vào khiến Dương Thiên thầm nghĩ Trần Cường hẳn đang ở quán ăn. Thấy hắn không nói gì, Dương Thiên chuẩn bị lên tiếng thì nghe giọng Trần Cường khàn khàn vang lên:

- Dương Thiên, mày ... mày có tiền không? Có thể cho tao vay ... 500 triệu chứ?

Dương Thiên nghe vậy hơi giật mình, hắn đang muốn phản hồi thì nghe thấy Trần Cường nói rất nhanh, giống như sợ hắn từ chối.

- Tao biết, mày muốn hỏi rất nhiều, nhưng tao đang rất gấp, mày có thể cho tao vay được chứ? 500 triệu, nếu quá nhiều thì 100 triệu, hay 50 triệu cũng được. Tao đang rất cần tiền.

Thấy hắn gấp gáp như vậy, Dương Thiên lập tức nói:

- Được. Tao có thể cho mày vay 500 triệu. Nhưng, mày phải nói cho tao biết mày cần vay tiền cho việc gì.

Trần Cương bên kia giống như lại rơi vào đắn đo, nhưng đã tới nước này, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.

- Tốt. Mày có đang ở Hà Nội không? Tao đang ngồi ở chỗ bán bia dạo Hồ Tây.

- Tao cũng ngay gần đấy. 15 phút nữa có mặt, mày chờ tao đó, đừng vội làm gì.

- Được.

Nói xong, Dương Thiên quay người mở cửa, xuống dưới nhà xe ôm đã chờ sẵn. Sở dĩ không đi ô tô, không phải vì hắn giả nghèo, mà vì lấy ô tô quá mất thời gian, quãng đường chưa tới 3 Km, đi xe ôm sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Hẹn 15 phút, Dương Thiên sau 10 phút đã có mặt. Lập tức, hắn thấy Trần Cường phía trước. Ngồi ven hồ, chân thả xuống dưới, đang ngửa cổ dốc nốt phần bia vào bụng, xung quanh đã liểng xiêng chai lọ.

Dương Thiên thanh toán cho chú xe ôm, rồi sải bước tới. Tự rút một chai từ két bia, hắn ngửa cổ ực ực mấy ngụm.

Trần Cường giờ này đã ngà ngà nhưng cũng chưa say, hắn quay đầu nhìn lên, đôi mắt dưới ánh trăng nhạt vẫn có thể thấy rõ màu máu:

- Mày ... mày ...

Dương Thiên thở dài, hắn ngồi xuống khoác vai thằng bạn.

- Sao lại ra nông nỗi này? Tốt, có gì nói tao nghe.

Trần Cường môi mím chặt, cằm in hằn lên từng thớ cơ, nhưng qua một hồi hắn cả người như thoát lực, hai tay ôm mặt khóc rống.

Dương Thiên một tay vỗ vỗ lưng hắn, cảm giác như vỗ vào cọc gỗ khiến tay còn lại của hắn bất giác siết chặt. Hắn không rõ vì cái gì một đứa lúc trước có chút phát tướng, giờ giống như một bộ thây khô, cả người sợ chỉ còn chưa tới 40 cân.

Qua một hồi lâu, Trần Cường mới nghẹn ngào, giọng khàn đặc vẫn cố phát ra thanh âm:

- Ông già tao mất rồi.

Dương Thiên sững sờ, cha Trần Cường là Trần Lâm, năm nay mới ngoài 60, lần gần nhất gặp cách đây 2 năm vẫn còn rất khỏe mạnh, miệng nói sang sảng đây. Từng hình ảnh thoáng chốc lướt qua, Dương Thiên chưa biết nên an ủi thế nào.

- Ông già tao mất được 3 tháng, mẹ tao ở nhà nhớ ông ra ngoài nghĩa trang thăm mộ, lúc đi về lại bị mấy thằng choai choai đánh võng đâm vào rồi bỏ chạy.

...

- Người dân đưa tới viện, tao chạy tới bác sĩ đã nói ... Mẹ tao mất rồi.

...

- Trong mấy tháng mất đi hai người thân, tao không còn tỉnh táo làm ăn, việc chỉ đành tạm thời giao cho vợ và ông anh vợ làm giúp.

- Nói mày không tin, nhưng vợ tao không biết lúc nào đã ham mê cờ bạc, hẳn là bị ông anh vợ kéo xuống nước.

- Lúc trước tao cũng có kể với mày, gọi ông anh vợ tới làm cùng, một phần vì công việc bận rộn, nhưng phần nhiều là vì ông ấy ham mê cờ bạc, tiền làm một đồng tiêu ba đồng. Vợ tao trước kia ghét ông ấy lắm, nhưng rồi máu mủ ruột già, không bỏ được nhau. Tao cũng nghe người nhà vợ thủ thỉ, ma xui quỷ khiến lại đồng ý cho ông ấy hỗ trợ.

- Thời gian 1-2 năm đầu không thấy gì, nhưng rồi tới năm ngoái, ông ấy báo nhà 1 tỷ, lúc đấy cha mẹ vợ mày dày mày dạn sang nhà tao vay tiền trả nợ, sợ con trai không trả nổi tiền thì bị xã hội đen làm thịt.

- Vợ tao khi đó cũng khuyên, ông bà già tao cũng bảo thôi thì thông gia, cố gắng giúp đỡ. Tao vốn định lên Hà Nội mở rộng thêm mấy tiệm, nhưng rồi cũng vì chuyện này mà lỡ dịp.

- Lúc trước khi còn đang yêu nhau, ông kia cũng báo nhà 200 triệu, lúc đó gia đình vợ tao suy sụp. Vợ tao khi đó còn chỉ tay vào mặt ông anh nói: có gan làm thì có gan chịu, không trả được nợ thì đi tù. Nhưng đợt này thái độ lại thay đổi, từ lúc đó tao cũng đã sinh nghi.

- Tới khi cha mẹ tao gặp chuyện qua đời, tạm giao công việc cho vợ quản lý, anh vợ sau vụ kia gặp tao cũng khép nép nên thái độ làm việc cũng có cải thiện, nên khi đó không mấy tỉnh táo, tao cũng nói anh vợ hỗ trợ vợ tao làm, vì giờ trong nhà có còn ai đâu?

- Nhưng ... mày biết không? Mới đầu tuần này, vợ tao quỳ xuống dập đầu khóc lóc kể lể. Nó báo đem sổ đỏ cùng cửa hàng đi cho vay nặng lãi, cho vay 3 tỷ, 1 tháng được 500 triệu.

- Tháng đầu cầm tiền lãi nó bị mê thất tâm trí, vì vậy lại tiếp tục mang cả gốc cả lãi, thậm chí vay thêm 2 tỷ, tất cả, tất cả đem hết đi cho vay. Rồi tháng này tới ngày lấy tiền lãi, người ta đem tiền đi đánh bạc thua sạch, giờ báo công an tiền không lấy được, nhưng vô vọng. Thậm chí, vì nó dính tới việc cho vay nặng lãi, còn đang bị tạm giam trong đồn công an để chờ truy tố.

- Mấy người cho nó vay tổng cộng 2 tỷ, cũng làm loạn trong đồn công an. Đòi không được tiền, bọn nó còn kéo nhau tới nhà tao đòi trả nợ.

- Lũ điên kia làm con gái tao đi học về bị dọa sợ hãi quá độ mà ngất. Tao lúc đấy cũng phát rồ cầm dao bầu đuổi chúng nó chém. Mẹ chúng nó!

- Tao vốn định ăn thua đủ với chúng nó, nhưng thấy con còn nằm trên đất, tao chỉ đành mang con đi viện. Con sau khi tỉnh lại thì khóc rất nhiều. Tạm thời, tao đành để con nằm viện, cố gắng kiếm tiền nuôi con.

- Nhưng không! Lũ điên kia ngày nào cũng tới, đứng kêu gào nhau ầm ĩ. Khách ban đầu còn có vài người nể tình tới mua, nhưng sau này cũng ngại phiền phức đều sợ đi hết.

- Tao biết, chỉ có trả tiền, lũ khốn kia mới để con gái tao yên. Tao chỉ còn cách chạy vạy đi vay bạn bè khắp nơi. Hiện giờ, tao còn thiếu 800 triệu. Mày yên tâm, 300 triệu còn lại đã có đứa hứa cho tao vay, mày đừng lo.

Nói tới đây, hắn quay sang nhìn Dương Thiên, ánh mắt vừa lo vừa sợ.

Dương Thiên nghe hắn kể tao ngộ nửa năm qua, trong lòng âm thầm thở dài. Đúng là tai họa ngập đầu, mọi thứ xui xẻo thường đều như hẹn trước, kéo nhau mà đến.

- Tốt. Mày không cần vay thêm người khác, 800 triệu này tao lo được. Trước đừng vội, dẫn tao đi thăm “Bánh Mật” được chứ?

Nghe Dương Thiên có thể đáp ứng cho hắn vay tiền, Trần Cường rất cảm kích, nhưng thấy hắn nói muốn đi thăm con gái, hắn hơi chần chờ rồi gật đầu.

Đây cũng không phải là vì hắn có làm gì khuất tất, chẳng qua sợ con bé bị kinh đến. Dù sao, ngoài hắn ra, Bánh Mật giờ nhìn thấy ai khác cũng đều sẽ khóc.

Dương Thiên cũng không lo Trần Cường lừa hắn. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, lúc hắn thất nghiệp, không chê hắn nghèo, chủ động mời hắn về quê cùng nhau lập nghiệp. Trần Cường có thể không ngại tiết lộ bí quyết gia truyền với hắn, Dương Thiên đương nhiên có thể lấy ra 800 triệu cứu nguy cho hắn lúc khó khăn.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều