Kinh Thương Nước Việt

Chương 33: Trò Chuyện



- Dương Thiên tới rồi à cháu. Nghe Ngọc Huyền nói cháu vừa từ Ninh Thuận bay về. Cô chú một chút nữa liền xong, hai đứa cứ ra phòng khách ngồi nghỉ ngơi đi. Đừng làm khách nhé, cứ tự nhiên cháu ạ.

Trần Thị Lan lại thấy người thanh niên này, nghe con gái nói là một người bạn tình cờ quen trước kia, đã lâu không liên lạc. Không rõ Dương Thiên vì sao biết cô bị bệnh, không ngờ hắn chủ động tới thăm, lại có cách giúp cô chữa khỏi bệnh.

Trần Thị Lan nghe vậy cũng rất kinh ngạc, cô mặc dù không mê tín nhưng rất tin vào duyên phận. Thấy con gái cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, ăn uống ngủ nghỉ thất thường rất là xót con. Đợt này con bị bệnh nặng, chạy chữa khắp nơi không khỏi, tới khi cả nhà đều tuyệt vọng rồi, người thanh niên này đột nhiên xuất hiện, giống như ánh sáng sau cơn mưa, đem lại cho gia đình cô thêm hi vọng.

Và quả thực giác quan thứ sáu của cô không sai. Người này thực sự đã cứu được Ngọc Huyền.

Có nhiều yếu tố gia trì, Trần Thị Lan nhìn chàng trai tuấn tú lịch sự này, càng nhìn càng thấy hợp mắt, một thoáng nhất thời trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều.

Ba Lý Ngọc Huyền là Lý Quang Khải, là một trong những người đồng sáng lập chuỗi tổ hợp kinh doanh, nghỉ dưỡng, casino Maria Sands, nổi tiếng tại bờ vịnh Maria của Singapore. Ngoài tổ hợp này, trong nước ông cũng có rất nhiều bất động sản, làm chủ nhiều dự án nhà hàng - khách sạn top đầu.

Lý Quang Khải ngay lần đầu nhìn thấy chàng trai trẻ này ngoài đời thực, ông âm thầm gật đầu.

Dương Thiên, 28 tuổi, người sáng lập công ty Kỷ Thịnh. Định hướng công ty hiện tại là thực phẩm sạch. Thông tin mới nhất ông có được, người trẻ tuổi này sau khi nghỉ việc văn phòng tại SC Group, đã quyết định kinh doanh nông nghiệp, trong vòng 4 năm đã có 3 nông trường lớn, 10 hecta đậu bắp tại Đông Anh, 10 hecta lúa mì và lúa mạch tại Ninh Thuận, 32,5 hecta tại Kenya trồng lúa mì, lúa mạch và chăn nuôi ngựa. Mặc dù không hiểu được vì sao Dương Thiên lại chọn Kenya là nơi mở trang trại, nhưng định hướng thị trường, uy tín công ty rất không tồi.

Thậm chí, sau khi tình cờ được một người quen giới thiệu, những thực phẩm như đậu bắp và sản phẩm lúa mì, lúa mạch mà ông chọn mua hiện tại cho mỗi bữa ăn, đều là sản phẩm từ công ty Kỷ Thịnh.

- Dương Thiên nhỉ. Xin lỗi, chú đang dở tay, cháu cứ ra ngoài phòng khách uống trà, một lát là xong.

Nói xong ông quay sang con gái:

- Ngọc Huyền, con lấy lọ trà Sen tuyết Tây Tạng chú Quốc tặng ba hôm qua, ở trên tủ trà phòng ba, xuống pha mời bạn. Lát xong việc ba ra.

Theo Lý Ngọc Huyền ra ngoài phòng khách, hai người trò chuyện được một lúc thì vợ chồng Lý Quang Khải ra.

Nhận chén trà từ con gái rót đưa, Lý Quang Khải cười nói:

- Uống trà đi cháu, trà này uống được chứ?

- Rất thơm. Sen tuyết Tây Tạng, Thiên Sơn Tuyết Liên, nghe danh đã lâu, hôm nay cháu mới được thưởng thức.

Lý Quang Khải gật gù, hắn không phải là người quán kén trà, đồ chủ yếu là bạn bè thân quen tặng, uống nhiều nên cũng biết Thiên Sơn Tuyết Liên không tồi.

Dương Thiên cảm khái, đúng là người giàu hưởng thụ khác biệt. Hắn mặc dù được xem như có chút tiền, nhưng 4-5 triệu/bông, 100 triệu/cân, hắn cũng chưa dám chi tiền trải nghiệm.

Lý Quang Khải nhấp một ngụm trà ấm giọng nói:

- Chú rất cảm ơn vì cháu đã giúp Ngọc Huyền nhà chú khỏi bệnh. Gia đình này chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn đi du học đều không biết tự chăm sóc bản thân. Là tắc trách của cô chú, mải mê kiếm tiền không quan tâm con cái. Giới trẻ bây giờ có chút sức khỏe đều không biết giữ gìn. Thức khuya, dậy sớm, tăng ca, rối loạn hoàn toàn nhịp sinh học, bệnh cũng từ đó mà sinh.

- Chú cũng đã đưa nó đi nhiều viện, thậm chí đi các thầy lang, danh y, nhưng hầu hết chứng mất ngủ chỉ đỡ được một thời gian, sau đó lại tái phát, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước.

- Cũng may có cháu mang tới cho Ngọc Huyền nhạc khúc kia. Mỗi khi mệt mỏi hay căng thẳng cả nhà chú đều mở lên nghe. Tác dụng thực sự rất thần kỳ.

Lý Ngọc Huyền ngồi bên cạnh lập tức chen vào nói:

- Nhạc khúc tên Thiên Không, gồm ba bài Nhật Thực, Nguyệt Thực, Tinh Không, đều là do Dương Thiên sáng tác đó ba.

Lý Quang Khải ánh mắt rất bất đắc dĩ nhìn con gái, nhưng sắc thái lại đầy cưng chiều.

- Ngọc Huyền. Con nên để Dương Thiên giới thiệu chứ.

Trần Thị Lan thở dài, con gái đã 29 nhưng vẫn như con nít, đối nhân xử thế đều vẫn chưa biết nhìn trước ngó sau. Đúng là vợ chồng cô đã nuông chiều hư con rồi. Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô lại không nỡ để con ra ngoài đi làm thuê, vất vả ngày đêm, thực sự rất xót con.

Lý Quang Khải kinh ngạc nhìn Dương Thiên:

- Cháu còn biết sáng tác nhạc. À. Chú không có ý mạo phạm, chỉ là ba bài này thực sự nghe rất cuốn hút, chú vốn nghĩ là tâm đắc của một nhạc sĩ gạo cội nào đó cơ. Xin lỗi cháu, nhưng chú có mấy người bạn thân, bọn họ hôm trước tới nhà chú thăm Ngọc Huyền.

Trong số đó, có người làm trong giới nghệ sĩ, khi nghe đều khen không dứt miệng, nhưng người đó nói chưa từng nghe thấy nhạc khúc này bao giờ, còn bắt chú cho thông tin liên hệ tác giả đây, nếu cháu không ngại, chú sẽ giới thiệu bạn chú cho cháu.

Dương Thiên cười lắc đầu:

- Cháu sáng tác chính là tình cờ thôi, không phải tài năng, hiện tại cháu cũng chưa có ý định vào showbiz, cảm ơn chú đã có ý giới thiệu, khi có ý định thử thách cháu sẽ nhờ chú làm cầu nối giúp.

- Ha ha. Tốt, đúng ý chú, làm doanh nhân tốt, không nên làm người nổi tiếng, thị phi rất phiền phức.

Dương Thiên sờ sờ mũi, hắn cũng không nói mình sẽ không thử sức trên con đường nghệ thuật a. Mà thôi, tạm thời bỏ qua một bên.

- Dương Thiên đã hứa sẽ đàn một đoạn nhạc khúc đâu, piano khẳng định nghe ngoài đời thực sẽ tốt hơn trong máy thu âm nhiều.

- Ồ. Vậy chú rất chờ mong.

- Cô cũng rất tò mò, mời cháu đánh một khúc nhé.

Dương Thiên gật đầu, hắn không ngại thể hiện. Nhìn cây piano ngay giữa phòng khách, tay hắn đều đã rất ngứa. Hắn xin phép một tiếng, rồi đi tới trước đàn, chậm rãi ngồi xuống.

Ngay khi ngồi xuống, hắn lướt nhẹ trên phím đàn, khái quát cảm nhận tỉ mỉ độ cao của phím đàn, lại thử một chút hợp âm.

Có thể thấy, đàn này được căn chỉnh và bảo dưỡng không sai, hẳn là nhân sĩ chuyên nghiệp đã dụng tâm qua.

Lý Quang Khải yên lặng nhìn, trong lòng thì thầm nghĩ, vị nhạc sĩ kia tới chơi hôm nọ, nghe được nhạc khúc kia tâm tình lập tức bị đốt lên, hắn đã tỉ mỉ chỉnh đàn qua một lần, cũng thử đàn một đoạn nhạc khúc, nhưng mấy lần đều lắc đầu, mày mi nhíu chặt, suy tư rất lâu.

Lý Quang Khải không phải dân chuyên, nghe vị kia đàn cũng thấy tốt không kém trong máy phát nhạc, nhưng thấy người nọ đăm chiêu, hắn tỉ mỉ cảm nhận cũng thấy giống như còn thiếu điểm gì đó.

Không gà mờ như ba, Lý Ngọc Huyền cũng được nghe vị kia đàn, cô mặc dù đàn không tốt nhưng rất đam mê nghe nhạc, người nọ đánh ra âm thanh nhưng âm sắc, lực đạo, tiết tấu, điểm ngắt quãng, tất cả hòa quyện lại giống như đều thiếu một thứ.

Linh hồn!

Đúng vậy, hai từ này chợt nảy ra trong suy nghĩ của cô lúc đó, càng nghe cô càng cảm thấy đúng như vậy. Mặc dù chỉ nghe qua máy phát nhạc, nhưng vẫn tốt hơn vị kia chơi đàn. Chênh lệch như vậy, không khó hiểu vì sao người nọ luôn đăm chiêu suy nghĩ tới khi ra về đều không thoát ra được, còn đòi ba cô giới thiệu bằng được người sáng tác.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —