Kinh Thương Nước Việt

Chương 3: Gặp Trần Cường



Nhìn tài khoản số dư còn 2,000 đồng, Dương Thiên kém chút nữa khóc.

Mặc dù vậy nhưng nhiệm vụ hoàn thành vẫn khiến hắn tạm thời gạt bỏ sầu não, hít sâu một hơi mở ra giao diện hệ thống. Thấy nhiệm vụ có tích xanh thể hiện đã hoàn thành, hắn bấm vào phần nhận thưởng.

- Ting. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 3, phần thưởng nhận được là một chiếc đồng hồ Longines Master Collection, số hiệu L2.673.4.78.6, giá thị trường 100 triệu đồng.

- Ting. Chúc mừng kí chủ nhận được 1 điểm thuộc tính. Mời cộng điểm.

- Ting. Chúc mứng kí chủ hoàn thành chuỗi nhiệm vụ tân thủ, bước vào giai đoạn nhiệm vụ chính thức.

- Ting. Kí chủ nhận được Danh hiệu: Ngồi mát ăn bát vàng. Lợi ích danh hiệu: Mỗi ngày nhận được 2 triệu đồng. Với số tiền này, hi vọng kí chủ sống có giá trị hơn. Kiểm tra phát hiện ngày hôm nay chưa nhận tiền, 2 triệu đã được thêm vào tài khoản.

- Ting. Mở ra cây kĩ năng. Điểm cộng dự trữ: 1.

Liên tiếp những tiếng ting ting khiến Dương Thiên vui choáng váng.

Dương Thiên hít sâu một hơi lắng đọng tâm tình, đồng hồ gì giá tận 100 triệu? Nhưng tạm thời để sang một bên, hắn mở giao diện nhân vật, cộng ngay 1 điểm vừa nhận vào điểm may mắn, điểm may mắn hiện tại đã lên con số 7. Hắn cảm thấy điểm may mắn càng cao, khả năng sẽ mở ra đồ tốt càng nhiều.

Sau đó, hắn tiếp tục mở ra cây kĩ năng.

Biểu tượng kỹ năng ở bên cạnh biểu tượng nhiệm vụ, hắn mở ra, thấy có 1 điểm dự trữ. Vì có 1 điểm chưa sử dụng nên 3 ô biểu tượng xám có chút nhấp nháy, có lẽ là tín hiệu có thể thêm điểm.

Ô thứ nhất: Kỹ năng sống

Ô thứ hai: Kỹ năng cứng

Ô thứ ba: Kỹ năng mềm

Dương Thiên chọn vào ô kỹ năng mềm, cây kỹ năng được mở ra, hắn xem qua các kỹ năng thấy có chút hoa mắt:

Kỹ năng thuyết phục

Kỹ năng giao tiếp

Kỹ năng làm việc nhóm

Kỹ năng quản lý thời gian

Kỹ năng lập kế hoạch

Kỹ năng lắng nghe

Kỹ năng lãnh đạo

Kỹ năng giải quyết vấn đề...

Nhìn một hồi, hắn quyết định thêm điểm đầu tiên vào Kỹ năng giao tiếp.

Dương Thiên đương nhiên cũng biết giao tiếp, nhưng hắn cũng tự nhận thấy ngôn từ và cách thức diễn đạt trong giao tiếp của hắn còn rất kém. Vì vậy, để có thể thuận lợi trong cuộc sống sau này, giao tiếp tốt là yếu tố then chốt đầu tiên để mở ra tất cả.

Dương Thiên thêm điểm xong cũng chưa thấy có gì khác lạ. Hắn ở một mình nên tạm không có ai để kiểm tra, vì vậy hắn lựa chọn lên mạng để thử nghiệm. Tìm trong danh sách bạn, một loạt cái tên hiện ra, nhưng đa phần đã rất lâu hắn không có liên lạc. Một phần vì công việc bận, một phần vì hắn sống trước nay tương đối ít giao tiếp.

Lướt một hồi, hắn dừng lại trước một cái tên: Trần Cường, đây là đứa bạn ngồi cùng bàn hồi cấp 3, chơi với hắn tương đối thân, nhưng chỉ thân tới năm thứ tư đại học. Sau khi ra trường, hai đứa đã ít liên lạc. Nghe nói Trần Cường đã làm tại một công ty kỹ thuật số nhưng sau đó lại bỏ việc về quê kế tục ba mẹ làm kinh doanh lợn quay. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mấy lần Dương Thiên có nhắn hỏi chút chuyện nhưng Trần Cường không đáp lại nhiệt tình như xưa.

Ngay khi bắt đầu gõ chữ, Dương Thiên chợt thấy đầu óc thêm phần linh hoạt và tinh tế. Trước kia, hắn thường chỉ nhắn không quá 5 chữ một dòng, câu từ cũng tương đối cụt ngủn. Hiện tại, hắn cảm giác mình viết một câu không tốt liền cảm thấy trong lòng ngứa ngứa khó chịu.

Dương Thiên: Người anh em dạo này kinh doanh tốt chứ? Tao vừa bị sa thải xong, muốn tìm mấy đứa đi uống rượu mà nghĩ một hồi chỉ thấy chơi thân với mày.

Trần Cường giống như cũng đang lướt Facebook, thấy Messenger hiện lên thông báo, hắn nghĩ nghĩ click vào đọc nội dung. Thấy đứa bạn lăn lộn thảm vậy liền phản hồi:

Trần Cường: Kinh doanh vẫn tạm được. Mày nghỉ việc rồi? Cần tâm sự à? Mai tao rảnh, nổ cái địa chỉ đi.

Dương Thiên hơi hơi xúc động, nghĩ những câu chuyện và thái độ mà mình từng trao đổi với nó, có vẻ như đứa bạn này vẫn như xưa, mà người thay đổi giống như chỉ có hắn.

Dương Thiên: Tốt. Ăn trưa được không? Chiều mày nghỉ ngơi rồi về.

Trần Cường: Không sao. Cứ ăn uống thoải mái, sáng hôm sau tao bắt xe về sớm ướp thịt. Dù sao lợn quay cũng chỉ đông người mua buổi chiều.

Dương Thiên: Vậy được. Mai ở quán cũ, Mai Sơn số 26 Trần Bình.

Trần Cường: Tốt! Nhận kèo.

Dương Thiên tranh thủ hỏi thăm thêm một vài vấn đề về cuộc sống đứa bạn, hai người rất nhanh chia sẽ một số chuyện, càng nói càng khó dứt ra được, cuối cùng đành hẹn chiều mai gặp nhau sẽ nói chi tiết hơn.

Dương Thiên thấy hôm nay mình giao tiếp đặc biệt tốt, là bạn thân lúc còn đi học nhưng quả thực hai đứa chưa bao giờ có thể nhắn với nhau nhiều như vậy. Kỹ năng giao tiếp dùng chưa lâu nhưng chỉ thoáng qua như vậy đã giúp hắn thay đổi rất nhiều.

Nằm tọa lạc tại phố cổ Trần Bình, Mai Sơn không phải quán ăn xa hoa, đơn thuần chỉ là địa chỉ có nhiều món nhậu bình dân, tương đối hợp khẩu vị và giá tiền. Sinh viên tới đây cuối tuần ăn rất đông, dù sao cũng gần phố đi bộ Bờ Hồ, ăn uống xong có thể ra hít thở chút không khí trong lành.

Khi Trần Cường tới đã là tầm 16 giờ chiều, theo hắn nói nhậu trưa thì không gọi là nhậu, nhậu tối mới thoải mái. Dương Thiên đã tới từ sớm, hắn đặt trước bàn trên tầng 2, từ xa đã thấy Trần Cường đi con Air Blade tới.
- Một thời gian không gặp, mày nhìn có chút phát tướng a.

Dương Thiên chủ động lên tiếng cười hỏi.

Trần Cường nhận vé xe từ bảo vệ quán, nhe răng cười khoác vai Dương Thiên nói:

- Làm chủ quán ăn mấy ai gầy được mày. Hít mùi dầu mỡ đã đủ béo rồi, chưa kể những hôm ế khách cũng lấy lợn quay ra ăn luôn, thì đương nhiên phát tướng rồi không như hồi đi học, còn chăm chỉ tập gym với chạy bộ. Nhìn mày thoáng qua không thấy béo nhưng cũng có bụng đây.

- Cũng thế. Tao đi làm về tới nhà cũng uể oải, chẳng muốn làm gì ngoài ăn rồi ngủ. Tốt. Đừng đứng ngoài, tao chọn chỗ rồi, đi vào trong rồi nói.

Người đã đến, phục vụ quán bắt đầu đưa đồ lên, Dương Thiên mở chai rượu táo mèo rót mỗi đứa một chén đầy:

- Lâu rồi không gặp, mở màn một chén.

- Tốt. Mày được. Ngày xưa ba chén đã gục, giờ xem trình độ có gì tiến bộ không.

- Haha. Cũng coi là tạm được. Đi làm bây giờ không biết uống rượu khó được lòng sếp lắm.

- Zô!

Khà! Rượu vào, cả người cũng có một phen hưng phấn.

- Được đấy, quán này rượu vẫn ngọt như xưa.

Trần Cường cảm khái.

Sau qua 3 hồi rượu, Trần Cường hỏi:

- Thế nào, nghỉ việc chỗ này đã tính làm gì tiếp chưa?

Dương Thiên lắc đầu:

- Tạm thời chưa nghĩ ra. Hôm qua tao cũng đi xin việc một số chỗ đăng tuyển nhưng chưa nhận được phản hồi gì. Chắc mai lại đi thêm một vài chỗ khác.

- Nếu mày không chê, về quê, cùng tao bán lợn quay. Cửa hàng tao đợt này khách cũng đông, gọi thêm vợ chồng ông anh vợ nhưng vẫn làm không kịp thở.

Dương Thiên trong lòng ấm áp, thử hỏi ngày nay mấy ai chịu chia sẻ chén cơm cho người khác dù là anh chị em ruột. Vì sao? Vì sợ người tới học lỏm nghề mở bán cạnh tranh chứ sao.

- Tao vẫn muốn thử thêm một thời gian. Nếu không tìm được việc gì khác tao sẽ liên hệ mày. Dù sao công đi học 4 năm đại học, ra trường bỏ cũng có chút phí.

Trần Cường gật đầu:

- Ừ, cũng giống tao. Ban đầu tao cũng nghĩ đi học 4 năm xong về quê cũng chán. Nhưng sau khi về quê làm lợn quay rồi, thấy sinh ý mỗi ngày cũng còn chút lãi, chi tiêu không cần chắt bóp, cũng không phải đau đầu nghĩ xem phải làm gì to tát. Tao thấy cuộc sống như vậy cũng tương đối khá. Sắp tới định mở thêm 1 cơ sở nữa dưới này.

- Vậy phải chúc mừng mày rồi. Ở dưới này đi nhiều quán lợn quay nhưng đều không được như nhà mày bán đâu. Lên trên này nhất định sẽ đông khách đấy.

- Ừ. Cũng hy vọng thế. Mà mày đã có yêu đương gì chưa? Năm nay 26, tính tuổi lấy vợ là 27, lớp mình lấy vợ lấy chồng cũng gần hết rồi đấy.

- Tao chưa nghĩ tới, tiền đâu mà lo yêu đương.

- Ha ha. Cũng đúng, mấy em sinh viên bây giờ không cà phê thì trà sữa, nhà hàng tây, nhà hàng ta, nhìn chúng nó ăn một bữa bằng cả tháng mình đi làm, đương nhiên sợ chạy mất dép.

...

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —