Kinh Thương Nước Việt

Chương 22: Quyền Quyền Tới Thịt



Dương Thiên thấy hắn xách ghế lao tới cũng không hoảng.

Nếu là hắn của mấy năm trước sẽ sợ hãi, nhưng hắn ở hiện tại đã không giống như xưa.

Hắn đã thông qua một lần sử dụng thẻ “Cải thiện cơ thể”, tiếp đó lại nhận được một môn “Rèn thể quyết” vẫn được hắn chăm chỉ rèn luyện hàng ngày, lần này xem như kiểm chứng một chút xem sao.

Tên A Hổ này nhìn qua cũng là một kẻ hung ác, vừa ra tay đã nhắm đầu Dương Thiên dứt khoát bổ xuống.

Dương Thiên tốc độ phản xạ không chậm, thấy ghế gỗ chuẩn bị ập tới, hắn thân hình hơi nghiêng, một đòn này nhất thời lệch đi. A Hổ còn đang nghiến răng phấn khích, nhất thời không ngờ tên trước mặt né được, hắn không kịp chuẩn bị cả người theo quán tính lao tới phía trước.

Dương Thiên thấy đối thủ lộ ra sơ hở, lập tức chân phải lên gối nhưng vẫn hơi tránh đi phần ngực, tới khi đầu gối hắn tiếp xúc đã là giữa bụng A Hổ.

Cảm giác căng tức, đau đớn từ phần bụng theo tốc độ phản xạ thần kinh cực nhanh xông thẳng lên não, A Hổ chưa minh bạch chuyện gì xảy ra, miệng còn chưa kịp hét thảm đã thấy một luồng acid cay xè phùn trào ra khỏi mũi miệng.

Mọi người thấy ẩu đả chớp nhoáng đã phân ra thắng thua, tất cả còn chưa kịp có bao nhiêu biểu cảm đã thấy A Hổ ôm bụng đau đớn, miệng liên tục nôn ói ra sàn.

A Bưu thấy vậy cũng hơi nhíu mày, tầm nhìn của hắn mặc dù hơi bị A Hổ lao lên che mất, nhưng hắn rất rõ ràng người kia không dùng bao nhiêu khí lực đã nhẹ nhõm giải quyết đồng bạn. Dù vậy, A Bưu cũng không tỏ ra sợ hãi, giọng hắn ồm ồm vang lên, nghe qua không có bao nhiêu gợn sóng:

- Mày muốn gì? Đây không phải việc mày nên xen vào.

Dương Thiên một đòn hạ gục một tên nhưng hắn cũng không bị tự tin che lấp đầu óc. Tên A Bưu này nhìn qua không đơn giản.

- Tìm một chỗ nói chuyện được chứ?

Dương Thiên chậm rãi mở miệng.

A Bưu hơi thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu. Hắn mặc dù là côn đồ nhưng cũng không phải một kẻ lỗ mãng như A Hổ. Chỉ là hai đứa cùng lớn lên, A Hổ làm việc tuy điên nhưng vẫn coi như đối với hắn có chiếu cố.

Dương Thiên đi tới trả tiền bữa ăn cho cô chủ quán, rồi nói thêm mấy lời để cô thoáng yên tâm. Hắn mặc dù có khả năng giúp con trai cô trả nợ, nhưng hắn không làm vậy. Thứ nhất, hắn không phải chúa cứu thế.
Thứ hai, hắn thấy để một đứa trẻ hư ra xã hội, không phải chỉ xã hội làm đứa trẻ biến chất, mà chính cách giáo dục của cha mẹ cũng không ổn.

Xã hội này, ai rồi cũng phải đối mặt với sai lầm mà mình gây ra.

Trong lúc Dương Thiên nói chuyện với chủ quán, A Bưu cũng đã vịn A Hổ đứng lên rời ra ngoài trước, tuy vậy ánh mắt vẫn luôn theo dõi Dương Thiên.

Dương Thiên biết hắn khó chơi, A Bưu cũng biết Dương Thiên không dễ chọc vào.

Thấy hắn chỉ an ủi chủ quán vài câu, tiền cũng không lôi ra ném loạn, A Bưu không lo không đòi được tiền ở cái quán này, hắn chỉ nghi hoặc kẻ này giống như hẹn hắn ra không phải đơn giản như vậy. Nhất thời, A Bưu lại hơi chần chờ.

Nhưng không để hắn nghĩ quá nhiều, Dương Thiên đã nổ xe ra hiệu hắn đi theo.

A Hổ bị một đòn gục giờ cũng đã chậm lại, hắn bị đòn đau vẫn không có bao nhiêu hối hận, thậm chí còn thúc dục A Bưu mau bám theo. Hắn không tin nếu mình không chủ quan, lại có a Bưu ở đây, một tên ngoại tỉnh mà thôi, lại có thể làm gì được hắn.

Dương Thiên thấy hai người lái mô tô rất nhanh phi tới, hắn vẫn chậm rãi lái xe, A Hổ thấy vậy hỏa càng thịnh, gào rú quát:

- Thằng nhãi, mày muốn đi đâu nhanh m* mày lên.

Dương Thiên chỉ coi lời chó sủa bên tai, mặt không đổi sắc, tay lái ổn thỏa đảm bảo đúng tốc độ quy định.

A Hổ lải nhải một lúc thấy bụng có chút lại đau lên, hắn nhất thời hơi nhe răng, nói một mình nghe, gió lùa khô họng càng thêm khó chịu, dứt khoát cũng câm miệng.

Dương Thiên cũng đi không lâu, khoảng 10 phút dừng xe tại một khu ven biển vắng người, hắn đúng là tiện đường đi qua đây giiar quyết, tranh thủ xong việc sẽ ngắm một chút biển.

A Bưu A Hổ bước theo hắn lên cồn cát, gió biển thổi mạnh khiến cả hai tỉnh táo hơn chút.

- A Bưu đúng không? Thử sức một chút chứ?

A Bưu không nói nhảm chậm rãi bước tới, vừa đi vừa khởi động. A Hổ thấy vậy định bước theo, nhất thời bị A Bưu vươn một tay ngăn cản. Nhìn qua thấy hắn lắc đầu, A Hổ hơi yên tâm, dù sao bản lĩnh của đứa bạn này hắn 100% tin tưởng.

Dương Thiên cởi ra áo sơ mi chùm lên đầu xe, một thân cơ bắp rắn chắc gọn gàng lộ ra.

A Bưu mặt không cảm xúc, hắn bước tới cách Dương Thiên 5m đã khởi động xong, cả người hơi dừng lại một nhịp, đột nhiên bứt tốc lao nhanh như một con báo.

Đúng vậy, A Bưu nhìn rất đô con nhưng tốc độ lại không hề chậm, thậm chí so với A Hổ, ừm, cũng không cần so sánh.

Dương Thiên thân hình hơi chìm xuống để hạ thấp trọng tâm, một chảo dứt khoát vung ra.

Rầm!

Dương Thiên thoáng lui lại một bước, nhưng cả người vẫn ổn, tay trái chụp chặt lấy nắm đấm đối phương không hề có chút run rẩy.

A Hổ thấy Dương Thiên bị một quyền của A Bưu đẩy lùi phấn khích nắm chặt tay, nhưng chưa chờ hắt vui vẻ đã thấy tay A Bưu bị gắt gao bắt lại.

A Bưu hơi nhíu mày, hắn biết một quyền của mình mạnh bao nhiêu, người này đúng là còn chưa mạnh tới mức đón hắn một quyền mà không xê dịch, nhưng rõ ràng kẻ này không yếu hơn hắn.

Một quyền tiếp được không có nghĩa lý gì, A Bưu tay trái thêm lực, đấm tới.

Vù!

Dương Thiên đầu một cúi né được cú đấm của A Bưu, hắn tay trái vẫn không buông ra, tay phải thuận thế đấm một cú móc ngược.

A Bưu không tránh kịp cũng không định tránh, nắm đấm Dương Thiên rắn rắn chắc chắn đấm vào bụng A Bưu nhưng cảnh tưởng ôm bụng như A Hổ dĩ nhiên không thể thấy.

A Bưu tay trái hữu lực nện sang phải, ý đồ bắt Dương Thiên thả tay phải hắn ra.

Rầm!

Dương Thiên cũng thuận thế thu tay lại, hai nắm đấm A Bưu đập vào nhau.

A Bưu nhanh như điện, hai tay cùng phát lực, một trước một sau, như võ sĩ quyền anh ra đòn. Lực tới là dừng, hai tay dứt khoát thu lại.

Dương Thiên thấy hắn rất nhanh rút ra bài học, lòng cũng không có bao nhiêu gợn sóng. Trí lực tập trung, hắn hiểm hiểm tránh đi từng cú đấm của đối phương, đồng thời hai tay cũng liên tục vung ra từng quyền toàn lực.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Hơn 5 phút trôi qua, A Hổ đã nhìn trợn tròn mắt. Hắn không tin có kẻ còn đánh ngang được A Bưu. Phải biết, A Bưu mặc dù tính chỉ là du côn như hắn, nhưng bắt hắn cũng phải cỡ 5-7 quân nhân cùng lên, hao phí rất nhiều khí lực mới khiến A Bưu bị bắt.

Lần đó là lần A Hổ nổi điên gây ra hậu quả tương đối nghiêm trọng, A Bưu vì hắn gánh thay mới bị vào ngục ngồi 2 năm. Sau đó ra ngoài, A Hổ vẫn tính thối như xưa, nhưng cũng dần có mấu chốt, hắn sẽ không nhìn bạn mình vào tù vì hắn một lần nữa.

Dương Thiên và A Bưu toàn thân ướt đẫm, trên người đỏ tấy không ít chỗ, một vài nơi đã tụ máu bầm, nhưng cả hai vẫn như không, quyền quyền tới thịt, tràng cảnh rất rung động.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —