Kinh Thương Nước Việt

Chương 18: Giai Đoạn Kế Tiếp



Steinway & Son B-211 được đặt ở tầm giữa phòng, theo cách chủ tiệm nói, càng về phía sau càng là những chiếc đàn đắt tiền. Tuy vậy, đây là chiếc đàn âm sắc vừa đạt tới tiêu chuẩn chuyên nghiệp, giá thành hợp lý, độ bền cao, nên rất được ưa thích.

Dương Thiên cũng không nói nhảm, hắn từ khi có kỹ năng piano chuyên nghiệp thì việc nhìn ngoại hình kết cấu đánh giá giá trị một chiếc đàn đã không phải khó khăn, những chiếc như Piano La Mort du Cygne, Erard “Thiên nga hấp hối” mức giá 409.000 USD, Kuhn Bosendorfer trị giá 1,2 triệu USD, hay Sound of Harmony trị giá 1,63 triệu USD, Heintzman Crystal với giá 3,22 triệu USD, nhìn từ kết cấu bên ngoài đã thấy rõ ràng sự chênh lệch.

Mặc dù vậy, Dương Thiên cũng không quá quan tâm, hắn cảm thấy hiện tại mình là người mới, chọn một chiếc Steinway & Son B-211 khoảng 110.000 USD là hợp lý.

- Cậu có thể thử chơi một khúc.

Thiên Minh cười ra hiệu hắn có thể thử đàn, rồi đối với nhân viên ra hiệu một ánh mắt. Nhân viên hiểu ý lập tức tắt nhạc, không gian rất nhanh yên tĩnh cực kỳ.

Dương Thiên cũng không ngại, hắn chỉnh một chút quần áo, kéo ghế ngồi xuống, lưng thẳng, vai tay thả lỏng, hai mắt nhắm lại tìm cảm xúc, gương mặt nhất thời không còn nét cười, chăm chú khẽ lướt qua từng phím đàn.

Đôi tay hắn giống như rất quen thuộc, khẽ nhấn, tiếng từng nốt nhạc theo tiết tấu chậm rãi vang lên.

Người trong môn đạo nghe liền hiểu. Thiên Minh đứng cạnh, nhìn đôi tay Dương Thiên thao tác nhanh nhẹn, dứt khoát, lực đạo và âm sắc vừa phải, giai điệu từ piano vang lên hai mắt liền tỏa sáng, trong lòng thầm gật gù.

Nhưng rất nhanh, Thiên Minh liền kinh ngạc, giai điệu này quả thực rất tốt, nhưng vì sao hắn chưa từng nghe qua.

Mặc dù Thiên Minh không phải nhạc sư chuyên nghiệp, nhưng cũng luôn tìm nghe các tác phẩm mới, từ trên các kênh truyền thống cho tới các diễn đàn nhỏ đều có cái bóng của hắn.

Vì vậy, Thiên Minh lập tức nghĩ đến đây hẳn là một nhạc khúc mới, rất có khả năng do Dương Thiên tự sáng tác.

Thiên Minh nghĩ không sai, nhạc khúc Dương Thiên đang tấu lên chính là bài Nhật Thực – một trong bộ ba bài của chủ đề “Thiên Không” mà hệ thống xuất phẩm.

Vốn hắn đã định đàn một bài phổ thông, nhưng không hiểu sao khi đặt tay lên phím đàn, bên trong hắn giống như có một thứ gì đó thôi thúc hắn tấu lên nhạc khúc này.

Giai điệu này hắn đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần rồi, nhưng tới khi đàn lên, cảm xúc phản hồi từ xúc giác, thính giác, thị giác vẫn khiến hắn cảm thấy rất kinh diễm.

Cuối cùng, Dương Thiên vẫn kìm nén được chỉ đàn một đoạn đầu của bài Nhật Thực, bởi dù sao nhạc khúc này hắn còn chưa đăng ký bản quyền đây.

Thiên Minh thấy Dương Thiên dừng đàn, trong lòng hắn rất ngứa ngáy nhưng cũng không thể đòi hỏi khách hàng đàn cho mình nghe được. Vì vậy, để thoả lòng truy cầu trong tương lai, hắn chỉ đành hỏi:

- Anh Thiên, cho phép tôi xin hỏi, đoạn nhạc anh vừa tấu là bài gì nhỉ? Thực sự nghe rất êm tai.

- Đây là một đoạn trong bài Nhật Thực do tôi tự sáng tác.

Thiên Minh thầm nghĩ “Quả là vậy”.

- Nhật Thực, Nhật Thực a, tên rất hay. Anh Thiên quả thực tuổi trẻ tài cao. Không biết anh Thiên có đăng tải lên mạng xã hội chưa? Tôi rất mong được tải về nghe trọn vẹn, giai điệu thực sự xinh đẹp.

Dương Thiên lắc đầu.

- Tuổi trẻ tài cao tôi không dám nhận. Bài này tôi cũng chưa đăng lên nền tảng nào, có lẽ trong thời gian tới sẽ có trên Spotify, Tiktok và Youtube.

Thiên Minh hai mắt toả sáng vội xin kênh để đăng ký, Dương Thiên cũng thoải mái chia sẻ, hắn cũng không ngại cho dù hiện tại follow các kênh đều đang là con số 0.

Thấy tên kênh “Dương Thiên”, người đăng ký 0, theo dõi 0, hắn không khỏi kỳ quái, người có thể sáng tác ra những bản nhạc này chắc chắn không thể là kẻ vô danh.

Đem theo tâm lý bán tín bán nghi, mãi cho tới khi Dương Thiên trả tiền rời khỏi cửa hàng, Thiên Minh mới thu hồi suy nghĩ.

- Mặc kệ là kênh thật hay kênh giả, chờ một thời gian xem sao, nếu đã là vàng sắt sẽ toả sáng.

Dương Thiên về tới nhà cũng không nhàn rỗi.

Hơn ai hết Dương Thiên biết tất cả chỉ là khởi đầu.

Đậu bắp đã nghiên cứu tới đời thứ 3, thời gian sinh trưởng đã rút ngắn tới tối thiểu, sản lượng so với đời đầu đã gần 6 lần, cực hạn dự kiến sẽ đạt vào đời thứ 4, gấp đời đầu 10-12 lần.

Về phương án cải tạo giống đời thứ 4, hắn thực chất đã bắt đầu cho thử nghiệm vào cuối đợt kiểm nghiệm giống đời thứ 3, cơ bản lộ trình chăm sóc đã hoàn tất.

Song song với đó, loại giống đậu bắp này cùng với công thức men vi sinh cũng được hắn hoàn thiện hồ sơ gửi đăng ký bản quyền sáng chế.

Không chỉ như vậy, Dương Thiên cũng rất cẩn thận, hắn ngay từ đầu đã quy định nhân viên trước khi vào làm phải bỏ toàn bộ đồ dùng cá nhân ở ngoài, thay toàn bộ quần áo giày dép bằng trang phục công ty, khi xong việc sẽ bước vào khu vực khử khuẩn, sau đó tắm sạch sẽ mới được phép rời khỏi khu vực làm việc.

Bất quá không có tường nào là gió không lọt, Dương Thiên làm vậy chỉ là để làm chậm thời gian công nghệ bị tiết lộ càng lâu càng tốt, bởi sản phẩm nông nghiệp vốn luôn là loại sản phẩm dễ dàng bị sao chép nhất.

Mặc dù thực trạng như vậy, nhưng hắn cũng không thấy nản lòng thoái chí. Loại thực vật tiếp theo hắn đưa vào quy hoạch nghiên cứu là lúa mì và lúa mạch. Nguyên nhân vì sao lại chọn hai loại ngũ cốc này?

Rất đơn giản, hắn đã từng muốn giúp đỡ người dân nghèo châu Phi có đủ đồ ăn.

Vì vậy, trước khi có thể thực hiện mong muốn đó, hắn cần phải tối ưu loại giống cây trồng thích hợp điều kiện khí hậu khô nóng khắc nghiệt của châu Phi.

Lúa mì và lúa mạch, ở Việt Nam việc trồng 2 loại ngũ cốc này không phổ biến, nhiều người thậm chí còn tưởng đây là 2 cách gọi của một loại giống cây trồng, có người thì biết đây là 2 loại cây khác nhau nhưng không biết cách phân biệt chúng như thế nào.

Lúa mì có tên khoa học là Triticum aestivum, là loại cỏ hàng năm mọc cao từ 90-150cm. Biến thể ban đầu này của loại cây trồng này có niên đại từ 10.000 năm trước Công nguyên, nhưng có thể đã xuất hiện từ rất lâu trước đó.

Ban đầu lúa mì được trồng ở “Lưỡi liềm màu mỡ” - một khu vực ở Trung Đông giữa Jordan, Palestine và Lebanon, đến tận các khu vực của Thổ Nhĩ Kỳ, Syria, Iran và Iraq ngày nay.

Khi trưởng thành hoàn toàn, thân cây dạng mảnh khảnh sẽ lộ ra khoảng 30 đến 50 hạt lúa mì.

Hai bộ phận của cây được con người tiêu thụ là lá/cỏ và hạt.

Phần cỏ lúa mì được nghiền tạo thành nước ép bổ dưỡng, phần hạt màu nâu vàng được xay thô để tách lớp vỏ ngoài của hạt, cám và mầm ra khỏi tâm, sau đó tiếp tục xay mịn tâm chuyển thành bột mì.

Lúa mạch là một trong những loại ngũ cốc được trồng sớm nhất, có nguồn gốc từ 5000 năm trước Công Nguyên ở Ai Cập, 3000 năm trước Công Nguyên ở các vùng lãnh thổ phía tây bắc châu Âu và 1500 năm trước Công Nguyên ở Trung Quốc.

Lúa mạch có tên khoa học là Hordeum Vulgare, cũng là một thành viên của họ cỏ. Nó cao khoảng 120cm. Mỗi cây lúa mạch cho từ 20 đến 60 hạt.

Cả hai biến thể của cây, hai hàng và sáu hàng. Có nhiều hàm lượng đường hơn trong lúa mạch hai hàng, điều này khiến nó trở thành lựa chọn phổ biến trong việc ủ mạch nha. Chúng cần khoảng 90 ngày để chín, thời gian thu hoạch ngắn hơn nhiều so với các loại ngũ cốc khác.

Nó phát triển mạnh ở vùng khí hậu nóng, đặc biệt là ở các khu vực Bắc Phi. Nó cũng có thể phát triển tốt ở những vùng ẩm ướt vào mùa xuân ở Tây Âu và Bắc Mỹ.

Lúa mạch có thể được chế biến thành hạt lúa mạch ngọc trai với vỏ còn nguyên vẹn, tên khác là hạt lúa đại mạch hoặc hạt bo bo, cườm gạo, mễ nhân ... Nó được xử lý bằng cách chỉ loại bỏ vỏ cám/vỏ trấu, phần nội nhũ và mầm của hạt vẫn còn nguyên.

Đây là dạng sản phẩm phổ biến nhất của lúa mạch, thường được bán trên thị trường với hàm lượng dinh dưỡng và chất xơ cao hơn gạo trắng và gạo lứt. Ngoài ra, lúa mạch cũng được sử dụng làm mạch nha trong sản xuất rượu và làm các loại thức ăn chăn nuôi.

Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
— QUẢNG CÁO —