Kinh Thương Nước Việt

Chương 10: Thượng Đẳng (1) Khinh Nghèo



Hôm nay là cuối tuần, trung tâm thương mại đặc biệt náo nhiệt. Người người nhà nhà đi chơi, rất nhiều đôi tình nhân trong tay dẫn nhau đi dạo, đi ăn, đi chơi. Một mình Dương Thiên đi dạo, nhìn thấy đâu đâu cũng là cơm chó, chỉ biết sâu kín thở dài.

Hắn giá trị mị lực cũng có 62 điểm, cao 1m76, dáng người không chăm chỉ tập luyện nhưng cũng không quá tệ. Khi đi học cũng được coi là một tiểu suất ca. Nhưng sau mấy năm đi làm, công việc và áp lực tiền bạc khiến hắn nhìn chán nản rất nhiều.

Tất nhiên, bạn gái cũng có vài người hắn thầm mến, chỉ là cũng chỉ dám đứng xa ngó ngó mà thôi, giờ không có tiền, kể cả có người si mê, hắn cũng không dám yêu đương, huống hồ hắn tự cảm thấy bản thân vốn không có gì ưu tú để khiến người khác có thể si mê mình.

Việc có hệ thống trợ giúp bất quá mới ngắn ngủi mấy tuần, tâm lý hắn bước đầu đã sinh ra biến hóa, tuy nhiên hiện để nói về chuyện yêu đương, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.

Lắc lắc đầu bỏ đi cảm xúc nhất thời, hắn mỉm cười tiếp tục đi xem, ánh mắt chăm chú tập trung đánh giá các cửa hàng kinh doanh.

- Con bé này! Làm gì lâu vậy? Nhanh nhẹn lên, không thấy tao đang vội à? Mày có biết một phút của tao lãng phí vài trăm triệu không?

- Hoa cũng gói không xong? Chủ thuê chúng mày cũng thật là dễ dãi! Phải tao, tao cho cút từ lâu rồi.

- Mới mấy tuổi đầu, đã bỏ học đã làm thuê, tương lai mãi chỉ là tầng lớp thấp kém mà thôi...

Âm thanh quát lớn mang theo giọng điệu khinh miệt đột nhiên truyền vào trong tai khiến Dương Thiên nhìn qua.

Chỉ thấy, phía trước có một quầy bán hoa giả, đứng trước quầy là người trung niên bụng phệ, cánh tay thô to như đùi người khác, đang chỉ trỏ vào mặt nữ nhân viên gói đồ, miệng liên tục phun ra những lời thô tục khó nghe, nước bọt cũng văng theo tung tóe.

Người phụ nữ đứng cạnh hắn nhìn qua có mấy phần nhan sắc, trang điểm vừa dày vừa đậm, thân hình bốc lửa, một thân váy bó sát, trước ngực khoét lớn để lộ ra rãnh ngực sâu, nhìn nhiều 2 mắt liên biết là hàng độn. Quanh thân tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, khiến hắn dù đứng cách khoảng 10m vẫn thấy rất không thoải mái.

Nhìn sang nữ nhân viên bọc đồ, tay chân đã phát run, gương mặt lấm tấm mồ hôi, miệng liên tục nói xin lỗi, nhưng Dương Thiên biết, càng giục càng rối, e là rất khó để có thể làm nhanh khi cứ có người đứng trước mặt chửi rủa.
Bên cạnh cô gái này là 2 thanh niên phụ việc, nhưng có lẽ cũng là nhân viên mới, vừa không trấn an được khách, vừa lúng túng ngồi đó, tay chân cuống cuồng, không biết hỗ trợ cô gái như thế nào.

Phía ngoài của hàng đang bọc kín vây xem, chắc cũng vì tiếng chửi của tên mập hấp dẫn. Có mấy cặp đôi, bạn nữ có lẽ động lòng trắc ẩn không đành lòng muốn giúp nhưng cũng sợ đi tới giúp bị mắng lây, một vài người lại bị bạn trai giữ chặt tay, sợ rước phiền phức vào người.

Dương Thiên thấy vậy không khỏi nghĩ tới tràng cảnh công ty cũ, hắn cũng thường xuyên bị ức hiếp qua, do đó phần nào hiểu được cảm giác cô nhân viên kia phải chịu. Không do dự, hắn sải chân bước tới, lách qua đám người, bước vào quầy hoa.

- Để tôi giúp cô.

Quỳnh Nga là sinh viên năm nhất trường Đại học Thương Mại, gia đình hoàn cảnh khó khăn, vì thế vừa mới lên đại học, cô đã sớm tìm việc làm thêm. Dựa vào ngoại hình xinh xắn, chân tay nhanh nhẹn, cô cũng xin làm ở một vài nơi cùng lúc.

Cửa hàng hoa là một trong những việc cô giành thời gian nhiều nhất. Ở đây, cô làm một tuần 3 ca, mỗi ca 4 đến 8 tiếng, giờ giấc tương đối linh động, lương khá tốt, vì thế Quỳnh Nga rất chăm chỉ chịu khó. Công việc bán hoa ở trung tâm thương mại cũng không phải khi nào cũng có nhiều khách, nhưng khách mua hoa ở đây thường đều là người có tiền, vì thế gặp phải người khó tính khó chiều Quỳnh Nga đã gặp không ít.

Tuy nhiên, hầu hết khách cũng không làm khó một người làm thuê như cô, ở trung tâm thương mại, người mua văn hóa tương đối cao, hoặc ít nhất cũng tỏ ra như vậy, chủ tiệm cũng không bắt nhân viên níu kéo, mời chào khách hàng. Nhưng gặp được khách ngang ngược ra vẻ giàu có, khinh miệt người làm thuê như cô, lại luôn miệng buông lời mắng chửi người thì cũng là lần đầu cô gặp phải.

Quỳnh Nga bị miệt thị tức giận, tủi thân tới mức mắt đã đỏ lên, nhưng không dám mắng lại khách, cô không muốn mất công việc này. Chỉ biết tự nhủ mình sẽ chịu đựng được.

Người khách hàng này có lẽ là vị khách lớn nhất của cửa hàng hôm nay, người phụ nữ đi theo nhìn qua liền thích cây hoa cẩm tú cầu chế tác từ bằng ngọc và vàng, điểm điểm tinh xảo, giá trị cũng là đắt nhất trong tiệm, giá cả hơn 800 triệu. Vì giá trị sản phẩm rất cao, nên theo quy trình, khi khách xem xong và quyết định mua hàng, trước khi vận chuyển cần bọc lại từng bông hoa, từng nhánh cây, để đảm bảo tránh làm xước, nếu trong quá trình vận chuyển bị lắc lư.

Cây cẩm tú này tất cả 8 bông hoa, nhưng thực chất là 8 chùm lớn, một chùm 50 bông nhỏ. Vốn cây này nếu mua cần cả 3 nhân viên cùng làm thì tốn cũng phải tới 1 tiếng bọc lót. Điều này đương nhiên cũng được trao đổi trước khi khách hàng quyết định mua và thanh toán. Nhưng không hiểu sao, người khách này trước đó đã đáp ứng nhưng khi tới lúc bọc lót, hắn chờ 10 phút liền đột nhiên bốc hỏa, mở miệng mắng chửi người.

Hôm nay chủ tiệm không có mặt ở đây do đi tới nhà xưởng kiểm nghiệm chất lượng lô hàng mới, ngoài 3 người gói hoa, chỉ còn một nam phụ trách quản lý chung kèm thu ngân. Nhưng giờ phút này hắn lại không ra xoa dịu khách hàng, lại chỉ đang trốn sau quầy thanh toán mặc kệ tất cả.

Cũng khó trách hắn, tiền đã thu tới tay, mỗi đơn hàng bán đi hắn được hưởng phần trăm không ít. Vị khách hàng này giống như không được bình thường, thái độ giống như biến thái, thích chửi mắng người, hắn đương nhiên không dám đi ra, sợ một khi đi ra, lời chưa thành tiếng, đã bị khách cùng một chỗ chửi cùng. Chưa kể, nếu không may một lời không hợp, khách hàng muốn đòi lại tiền, hắn coi như khóc không ra nước mắt.

Mắng mà thôi, lại không phải mắng hắn. Hắn liền mặc kệ, bịt lên tai nghe, bật nhạc to hết cỡ để át đi tiếng bên ngoài, chậm rãi chơi lên trò chơi.

Quỳnh Nga cố nén nước mắt, vì tiền học cô phải nhẫn nhịn, hiện tại mặc dù 3 người cùng làm, nhưng hai người bên cạnh nghe mắng hoảng lên, khiến hiệu suất công việc càng kém, sợ rằng rất khó kịp thời gian khách yêu cầu. Nếu vậy, rất có thể sẽ bị phạt tiền lương hôm nay, thậm chí còn phải bồi thường.

Đang lúc rối loạn, chợt có một người ngồi xuống lên tiếng nói: “Để tôi giúp cô.”

Chưa chuẩn bị tinh thần, Quỳnh Nga đã thấy hắn cầm đồ bọc hoa bắt đầu hỗ trợ.

Dương Thiên trước đó cũng có nhìn một hồi Quỳnh Nga làm, hắn lặng lẽ phát động kỹ năng phân tích, dưới tinh thần tập trung cao độ, hắn rất nhanh nắm bắt được quy trình và những điểm cần lưu ý khi bọc lót, thậm chí còn nhìn ra được một số bước Quỳnh Nga vì rối mà làm không trọn vẹn.

Quỳnh Nga nhìn sang chỉ thấy người tới giúp là một thanh niên cao ráo, quần áo sạch sẽ, cho người khác cảm giác ngay ngắn, gọn gàng. Gương mặt hài hòa, lộ ra khí chất tự tin, chắc chắn.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —