Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 12: Nghi ngờ



"Chú liên hệ được với người trước kia từng làm việc cho nhà họ Phương, nhưng chưa kịp gặp mặt thì đã bị bắt."

Phương Chân Tâm ngồi trên xe, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện mà chú Tứ mới nói với mình. Trước kia nhà họ Phương có một người giúp việc tên Trần Thu Lâm, sau khi bà ta nghỉ việc Vú Lăng mới vào làm, điều đáng ngờ ở đây là thời điểm bà ấy nghỉ việc, thật trùng khớp với thời gian mẹ cô mất tích.

Trong căn nhà đó liệu đang giữ bí mật gì đây? Người phụ nữ độc ác Từ Ngọc đã đưa mẹ cô đi đâu? Nếu mọi chuyện như chú Tứ suy đoán, vì bọn họ biết chú ấy tìm được người giúp việc cũ, nên mới giở thủ đoạn hãm hại, vậy mọi chuyện thật không thể đơn giản.

Đã hai năm trôi qua biết đi đâu tìm được Trần Thu Lâm bây giờ, bà ta giống như chiếc chìa khóa, có thể mở được cánh cửa bí mật mà cô tìm kiếm suốt bao năm qua.

Từ Ngọc bà ta có ý đồ gì? Mẹ cô đâu phải người phụ nữ mặt dày, biết bố có gia đình vẫn còn tham lam tới gần, có rất nhiều cách để đuổi mẹ con cô rời khỏi đây, tại sao lại dùng phương thức tàn nhẫn đến vậy, khiến mẹ con không thể ở cạnh nhau?

Mồm bà ta luôn phủ nhận chưa từng thấy mẹ cô tới, còn ở trước mặt bố đặt điều vu khống mẹ vì tham lam phú quý, không chịu được cực khổ mà bỏ đi theo người đàn ông khác.

Nếu giống như lời Từ Ngọc thì tốt biết bao, ít ra cô cũng có thể nhẹ lòng, mẹ đang ở đâu đó sống một cuộc sống tốt đẹp có người bên cạnh chăm sóc. Nhưng tính cách của mẹ cô biết, nếu bà như vậy thì đã vứt bỏ cô từ lâu rồi, chẳng cần chịu cực bao năm ngày ngày nghe người khác nói ra nói vào làm gì.

Đôi mắt cô nhắm chặt lại, mệt mỏi ngả ra sau ghế, mọi chuyện đến bao giờ mới kết thúc đây? Cô chỉ mong có một cuộc sống yên bình, bên những người mình thương yêu khó tới vậy sao? Vì cớ gì cứ phải ép buộc cô đi tới bước đường cùng.

Phương Chân Tâm cứ thế ngồi đó, mặc kệ thời gian không ngừng qua đi, tới khi ánh nắng bên ngoài nhạt dần, mới lái xe rời đi.

Đứng trước ngôi nhà lớn Phương Chân Tâm mới nhận ra, từ lúc kết hôn tới giờ đây là lần đầu cô về nhà sớm tới vậy, đang lúc cô định đi vào trong nhà thì nghe thấy phía xa có tiếng động, nghĩ đó là ông nội hoặc bố chồng nên cô quay lại chào hỏi.

Kỷ Vĩnh Đông từ ngoài cổng đã thấy Phương Chân Tâm đứng đó, anh có hơi bất ngờ, bình thường bọn họ rất ít chạm mặt nhau giờ này, không anh thì cô ta đi tới tận khuya mới trở về nhà, nay cô ta về sớm như vậy là có mục đích gì đây?



Lái xe dừng lại ngay cạnh chỗ Phương Chân Tâm đang đứng, Kỷ Vĩnh Đông mở cửa bước xuống xe khóe miệng khẽ cong lên trào phúng: "Thấy cô có mặt ở nhà giờ này, có lẽ đêm nay lại có một trận giông bão lớn rồi."

Người đàn ông kia nói xong liền để lại cho Phương Chân Tâm bóng lưng xa cách, cô thở dài hôm nay cô rất mệt, không muốn cùng anh ta cãi vã nữa.

Đặt túi xách lên bàn trang điểm, Phương Chân Tâm kéo ghế ra ngồi xuống, chống cằm nhìn gương mặt mình trong gương, trong đầu cô hiện tại mọi thứ đều trống rỗng, không biết bước tiếp theo nên đi thế nào? Giờ có thể nhắm mắt ngủ sâu một giấc thật dài thì tốt, bao nhiêu ân oán cứ thế tan biến.

"Cạch."

Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Kỷ Vĩnh Đông trên người khoác chiếc khăn tắm, nhìn vào có chút hở hang, dường như anh ta coi Phương Chân Tâm như không khí, rất tự nhiên đi lại trong phòng.

"Kỷ Vĩnh Đông nếu anh không mặc được đồ tử tế, thì tốt nhất đừng mặc." Phương Chân Tâm ánh mắt rơi vào phần da thịt rắn chắc lộ ra dưới cổ anh ta, hai má cô bỗng nóng bừng nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác.

Kỷ Vĩnh Đông liếc qua cô lạnh nhạt nói: "Đâu phải chưa từng xem qua, cô giả bộ cái gì?"

Bọn họ đâu phải những đôi vợ chồng kết hôn trên danh nghĩa, chưa từng chung giường. Cô ta quên bản thân mình dùng cái gì để được gả vào nhà họ Kỷ rồi à?

Phương Chân Tâm gạt bỏ cảm giác ngại ngùng,  nhìn Kỷ Vĩnh Đông một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu tỏ vẻ chê bai : "Cơ thể anh rất xấu, tôi chẳng có ấn tượng gì cả."

"Phương Chân Tâm cô dám chê tôi?" Kỷ Vĩnh Đông luôn tự tin thân hình của mình chính là một cực phẩm, phụ nữ nhìn vào nhất định sẽ bị anh ta thu hút đến phát điên, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt anh ta nói nó xấu.

Người phụ nữ này đã ăn no còn quay ra chê, thật làm anh tức chết. Kỷ Vĩnh Đông đi lại gần chỗ Phương Chân Tâm ngồi, bàn tay đặt ở dây áo choàng, muốn cho cô mở rộng tầm mắt.

"Anh không biết xấu hổ à?" Thấy chiếc áo choàng tắm sắp bị cởi bỏ, tối hôm đó cũng ở căn phòng này, việc anh ta làm khiến cô không thể nào quên được, Phương Chân Tâm sợ hãi dùng sức đẩy Kỷ Vĩnh Đông ra.



Nhưng sức lực của Phương Chân Tâm sao có thể bằng Kỷ Vĩnh Đông, anh giữ chặt lấy hai tay cô cố định trên cao, nhìn thân thể không gì che chắn sắp hiện ra trước mắt, cô vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.

"Cốc cốc."

"Cô cậu xuống ăn cơm."

Nghe tiếng Thím Trần ở bên ngoài cửa vang lên, Kỷ Vĩnh Đông dừng động tác lại, Phương Chân Tâm thấy vậy đá mạnh vào chân anh ta, chạy nhanh ra cửa.

Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm đi rồi,  trên môi nở nụ cười tươi: "Tôi lại sợ cô làm gì tôi hơn đấy?"

Anh cúi xuống nhặt áo choàng dưới sàn nhà lên, cầm trên tay đi vào phòng thay đồ. Cô ta tới nhìn còn không dám thế mà cả ngày mạnh mồm, ngoài phần thân trên không mặc gì ra, bên dưới Kỷ Vĩnh Đông mặc chiếc quần short đen thể thao, chỉ tiếc Phương Chân Tâm chạy nhanh quá, không hề hay biết bản thân mình đã bị lừa.

"Cuối tuần này bạn ông tổ chức sinh nhật, hai đứa đi cùng ông đi." Ông cụ Kỷ nhìn cháu trai đi đến, đặt đuôi đũa trong tay xuống bàn, lên tiếng.

"Không phải bình thường ông vẫn đi một mình à? Cháu cũng không muốn tới mấy chỗ đó." Kỷ Vĩnh Đông phản đối, bình thường anh vốn không thích tới mấy nơi nhàm chán đó rồi, còn đi cùng với cô ta càng không thể.

Kỷ Lâm Thọ không vừa ý với thái độ của cháu trai, dùng ánh mắt uy hiếp: "Vậy cháu ở nhà đi, cái dự án gì đó của cháu cũng hủy luôn đi."

"Ông à, sao lần nào ông cũng lấy công việc ra ép cháu thế." Lần trước ép cưới cũng vậy, giờ cũng vậy, tới bao giờ ông nội mới để cho cái dự án kia của anh được yên ổn hoàn thành? Kỷ Vĩnh Đông thật sự nghe xong chẳng thể nào nuốt trôi cơm được nữa.

Phương Chân Tâm ngồi bên cạnh im lặng, nghe hai ông cháu bọn họ nói qua lại, tuy có ồn ào nhưng cô thấy được cái không khí này rất ấm áp, mới giống một gia đình, so với nhà họ Phương thực sự quá khác biệt. Cô rất tò mò muốn biết dự án trong miệng ông nội nói là gì? Mà làm Kỷ Vĩnh Đông phải ngoan ngoãn nghe lời tới vậy.