Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 9: Miêu nhân tộc



Vừa sắp xếp đâu vào đấy mọi việc, Hanz quay đầu qua chỗ đánh cá, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn về phía này, chỉ chớp mắt, ánh mắt kia đã vội vàng hướng ra chỗ khác hòng che giấu. Hanz cười thầm, thảo nào từ nãy đến giờ cứ cảm giác thiếu thiếu thứ gì, hóa ra là cô nàng kia a! Đúng thế, thường thường cứ mỗi lần đi săn về trong tiềm thức của hắn, nàng ta luôn là người đầu tiên chạy ra chào đón hắn, nhưng chẳng biết sao hôm nay lại trốn tránh như vậy nhỉ? Hanz thầm nghĩ.

Không do dự chút nào, hắn bước nhanh về phía mặt hồ chỗ nàng đang đứng, Natalia liếc thấy hắn sắp đến gần, cũng đứng phắt dậy chuẩn bị rời đi, lại thấy tên nam nhân kia lại tăng tốc độ chạy lại, nàng càng hốt hoảng cắm đầu chạy thật nhanh ra xa. Bỗng "tùm" một cái, nàng rơi xuống một cái hố nước.

Đây có lẽ là một cái lỗ thủng trên mặt băng được đục ra để câu cá, do nàng hoảng loạn không chú ý đến nên mới rớt xuống. Nàng không biết bơi, lại thêm nhiệt độ quá lạnh nên nàng bắt đầu chìm xuống. Hanz trông thấy một màn này, mặt cắt không còn một giọt máu, do khoảng cách khá xa nên chẳng có ai ở gần, hắn không có một tia do dự, chạy như điên về phía đó, đoạn nhảy mạnh xuống hồ nước tìm nàng, trong tâm trí hắn chẳng nghĩ gì cả, hắn cũng chỉ phản xạ theo tự nhiên, một phản xạ không biết có phải phát ra từ trong tim hắn không? Hắn cũng chẳng biết, chỉ biết gương mặt đầu tiên hắn nhìn thấy ở thế giới này là nàng, lần đầu tiên được một người con gái ôm như vậy vào lòng cũng là nàng, hắn cô độc đã quen, kiếp trước kiêp này, hắn cũng chẳng có người thân, có lẽ, hắn thèm cảm giác có một người như nàng ở bên. Bỏ qua những thứ vớ vẩn kia, mặc kệ nước hồ lạnh như dao cắt vào thịt, lúc này hắn đã cực kỳ rối rắm, hoảng hốt nhìn quanh, cuối cùng, hắn cũng tìm được, cảm giác ấy không biết miêu tả lòng hắn hạnh phúc ra sao, vội vàng lao đến. Đồng dạng bên kia, lúc ấy Natalia đã buông bỏ tất cả rồi, nàng sợ hãi, chờ đợi người kia đến cứu nàng, nhưng mà chờ mãi chờ mãi cũng chẳng có ai, đến lúc ý thức đã cực kỳ mơ hồ, bóng dáng quen thuộc ấy lại xuất hiện trước mặt nàng, nhoẻn miệng cười, nàng chìm vào trong vô thức.... Ôm lấy Natalia, Hanz bơi nhanh lên trên.

Lúc lên bờ, Hanz nhanh chóng bắt đầu hô hấp nhân tạo cho nàng, đám người lúc này cũng vội vàng chạy tới, trông thấy một màn này, ai nấy đều sợ hãi, bỗng một âm thanh vang lên: "là miêu nhân".

Bấy giờ, Hanz mới giật mình nhìn lại, người con gái xinh đẹp ấy có một đôi tai mèo thật đáng yêu, một cái đuôi thật dài ướt sũng nằm bất động. Nhưng một giây sau, hắn lại bỏ qua, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho nàng, được một lúc, đang chuẩn bị hai chiếc môi chạm vào nhau, khi khoảng cách chỉ còn 1cm, đôi mắt xanh kia bỗng mở to làm Hanz giật mình lùi lại. Cô nàng hốt hoảng tỉnh dậy, ho sặc sụa mấy cái. Hanz thở phào, bế sốc nàng lên chạy về phía lều của mình.
...
Ấm áp, Natalia hiện tại cũng chỉ có một cái cảm giác này, so với làn nước lạnh buốt thấu tim gan kia, cảm giác này thật tốt hơn nhiều, nàng nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm ấy, nó giống hệt cảm giác lúc nhỏ nàng được nằm trong lồng ngực của mẹ vây!.

Natalia đột nhiên mở hai mắt ra, trần nhà xa lạ, vừa định rời giường, phát hiện toàn thân suy yếu bất lực, hai mắt sắc bén liếc nhìn bốn phía.

Đây là một túp lều xa lạ, rộng lớn hơn nhiều so với lều của nàng, chính mình đang nằm trên giường, trên thân che kín những chiếc chăn bằng da thú, cái chăn này thật ấm áp, không... không đúng...

Natalia đột nhiên kéo đống chăn ra, nhìn cơ thể một vòng, xong... Xong rồi, quần áo khác, nội tâm nàng hoảng loạn, trái tim đập loạn nhịp, hai tay nắm chặt lại, nước mắt trực chào.
"Phật..."
Bức lều mở ra, lập tức khiến Natalia cảnh giác.
Hanz trong tay bưng một bát canh tiến đến, nhìn qua Natalia khẽ cười nói, " Cô tỉnh rồi à! "
"Ừm! Ngươi, ngươi đã làm gì ta rồi..." Natalia nghiêm túc gật đầu, gương mặt nhỏ căng thẳng, lỗ tai run run không ngừng, đáp lại bằng một giọng nói như muỗi kêu, đều đang bày tỏ nàng rất khẩn trương.

Hanz buồn cười, nhẹ nhàng nói:
"Đừng khẩn trương, quần áo cô ướt, nếu để đấy thì ta sợ cô ốm mất, nên sai người phụ nữ khác thay cho cô một bộ quần áo mới mà thôi", nói rồi hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ăn một chút canh đi cho ấm người" Hanz giơ bát canh đặt trước mặt cô, cầm thìa lên chực đút.

"Ta không..." Natalia vừa định cự tuyệt, thì bụng lại không nghe lời.

"Ục ục..."

Trong chớp nhoáng này khiến mặt Natalia đỏ mặt, nàng ở trong lòng hò hét xấu hổ.

Biết mình đã bị phát hiện là một miêu nhân, nhớ lại những ngày tháng tồi tệ trước kia, nhất thời nàng sợ hãi sẽ lại có người bỏ thuốc mê vào đồ ăn của nàng, mặc dù đối phương rất tốt với nàng, nhưng đó là trước khi hắn không biết mình là một thú nhân, hiện giờ, nàng không chắc.

"Không ăn sao?" Hanz cổ quái nhìn qua cô nàng mèo trước mặt, nhún vai, bưng lên bát canh, thổi phù phù, một mùi thơm nóng hổi lan tỏa khắp căn phòng.

"Không..."

"Ọc ọc..."

Bụng lại kêu lên, khiến gương mặt Natalia càng đỏ hơn, lỗ tai mèo cụp cả xuống.

"Thật không ăn?" Hanz hướng bên trong bát canh múc một muỗng, đưa sát miệng, đáy mắt lóe ra ý cười, hành động này khiến Natalia xấu hổ hơn nữa.

"Thật, không..."

"Ọc ọc..."

Âm thanh bụng đói lại lần nữa vang lên, Natalia miệng đã chảy nước bọt, hai mắt nàng nhìn chằm chằm bát canh trong tay Hanz.

Hanz lắc đầu, đem bát canh cá nhét vào trong tay đối phương, cười nói: "Ăn đi, ta không có hại cô đâu, ta mà có ý định đấy thì nãy giờ cô còn nằm ngoan ở đây như này chắc!"

"Ọc ọc..."

Không đợi Natalia cự tuyệt, âm thanh đói bụng lại lần nữa vang lên, một giây sau, từng muôi canh được đưa vào trong miệng, khiến đối mắt to tròn kia mở to, con ngươi màu xanh nước biển không ngừng run rẩy.
Mặc dù hôm qua đã được nếm, nhưng sao món này nhận từ tay người đàn ông kia lại khiến nàng cảm thấy ấm áp, ngon đến kì lạ...

Hanz nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác trên mặt Natalia thì âm thầm cười trộm, nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Đến lúc Natalia kịp phản ứng, nàng liếc nhìn một vòng cũng không thấy tên nam nhân xấu xa kia đâu cả, nuốt xuống một miếng cá cuối cùng, lại nhớ về những hình ảnh khi nãy.

Từng hình ảnh hiện lên như cuốn băng chạy trong đầu nàng, từ lúc rớt xuống nước, đến lúc bóng hình kia vội vã lao đến cứu nàng, rồi ôm nàng trong nước trước khi nàng triệt để ngất đi, sau đấy cò...còn... Aaa! Nghĩ đến đây thôi mặt Natalia đã đỏ rần, đưa vội hai tay lên che mặt.

Tiếp theo là những thứ xa hơn, là hai lần hắn cứu nàng, nàng thật sự rối rắm, không biết hắn sẽ nghĩ sao? Hắn sẽ làm gì nàng, những câu hỏi liên tiếp vang lên trong đầu Natalia.

Đợi đến lúc Hanz quay lại thì thấy nàng đang co mình lại ngồi trên giường, cúi mặt xuống dựa vào đầu gối, lúc hắn đến gần vỗ nhẹ vào vai nàng, cô mới ngửa đầu lên, dùng đôi mắt phiếm hồng lưng chừng nước mắt mếu máo: "Ngươi sẽ bán ta đi sao?"

Nhìn thấy bộ dạng này của Natalia, Hanz hắn đang định bật cười ngay lập tức ngưng lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, xoa nhẹ đầu cô nói nhỏ:
"Sẽ không có chuyện đó đâu!" Nói rồi, lại nhìn về bộ dạng đáng thương đang cuộn vào như con mèo nhỏ kia, lại tưởng tượng đến những ngày tháng trước đây mà cô trải qua, lòng hắn như thắt lại.

Đúng vậy, thế giới này tràn ngập bộ tộc, mà đứng ở đỉnh kim tự tháp là loài người, bọn hắn luôn xem thường những bộ tộc khác, những quý tộc con người luôn dùng tiền thu mua những thú nhân tộc về tiêu khiển, hành hạ, làm sức lao động, làm tỳ nữ,... phục vụ những tư tưởng súc sinh của bọn chúng.

Cho nên phản ứng của Natalia đối với hắn cũng chẳng có gì lạ. Hanz ngược lại không hề trách móc cô, hắn chỉ cảm thấy cực kì phẫn nộ, phẫn nộ với sự bất công của thế giới này.

Hanz nhẹ nhàng cúi thấp người xuống, đưa mặt lại gần Natalia, nói nhỏ:" cô có tin ta không, nếu được, hãy kể câu chuyện của cô cho ta nghe, ta có thể giúp cô, đối với ta con người hay thú nhân đều đáng quý, đất nước này của ta, sẽ được xây dựng lên thành một thiên đường cho tất cả mọi tộc loài sinh sống, hãy cho ta thời gian, ta sẽ làm được!!"

Lúc này Natalia mới ngẩng đầu nhìn qua hắn, chớp chớp mắt nhỏ vài cái mới gật đầu, kể cho hắn nghe câu chuyện của mình.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Hanz khá kinh ngạc, không ngờ đằng sau vẻ ngoài mong manh, dễ vỡ như thủy tinh ấy của cô nàng lại ẩn chứa trái tim thép của một chiến sĩ miêu tộc, hắn vỗ vai cô, sau đó thì thầm: "Yên tâm đi, nơi này từ nay về sau sẽ là nhà cô, ta hứa sẽ không để bất kỳ kẻ nào có thể làm hại cô."

Natalia cảm động chún mũi, gật gật cái đầu nhỏ hết sức đáng yêu. Sau đó như nhận ra điều gì lại lắc đầu:" Không được, không được, phải là ta bảo hộ ngươi...ngươi,..ngươi yếu đuối chết đi được! Còn bị ma thú câp 2 làm cho bị thương nữa!"

Nghe được phần đầu, Hanz đang cảm động không thôi, vừa định nói tiếng cảm ơn thì câu sau làm hắn nuốt tuột luôn lại chẳng ú ớ gì, chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho rồi!
Aizz! Để cho nữ nhân phải bảo hộ thì mặt mũi giấu đi đâu cho hết nhục cơ chứ, lại còn là nữ nhân xinh đẹp! Hanz cười khổ, trong lòng khóc không ra nước mắt.




"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...
— QUẢNG CÁO —