Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 53: Chấn nhiếp



Phất tay ra dấu cho mọi người im lặng, Hanz tiếp tục nói:

- Các ngươi hiểu được ý ta, ta thật sự rất vui! Sẽ nhanh thôi, bằng vào sự nỗ lực của ta, của cả các ngươi nữa, tất cả chúng ta đều sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn hiện tại nhiều lần.

Nói đến đây, Hanz dừng lại một chút, mắt nhìn về phía tên mập mạp, sau đó quay lại phía đám người, nói to:"Nhưng, sẽ luôn có những con sâu làm rầu nồi canh, bọn hắn sẽ phá hoại cuộc sống tươi đẹp này, khinh biệt người khác, khinh bỉ giai cấp và tộc loài, chia rẽ tình cảm mỗi con dân trong vương quốc tươi đẹp Dressora này."

- Đừng xem những thứ ấy là nhỏ nhặt, chính những thứ nhỏ bé ấy, sẽ là nguyên nhân chủ yếu gây nên sụp đổ cả một nền văn minh, cả một vương quốc, mà khi ấy, các ngươi sẽ có một cuộc sống hẳn là tươi đẹp biết bao nhiêu, chẳng cần ta nói thì các ngươi cũng hiểu được mà, và, cái điều không ai trong chúng ta hi vọng ấy, lại xuất hiện trong tâm trí một vài kẻ ngu xuẩn, mà! Hắn, là một ví dụ điển hình!"

Hanz đi đến bên cạnh tên mập Gabi, lúc này, hắn đang bị bịt mắt bằng vải đen, miệng ngậm khăn lau, muốn khóc cũng không thành tiếng, mặc dù hắn ngu ngốc, hắn đần độn, nhưng làm sao có thể không nghe hiểu những lời Hanz nói cơ chứ, trong lòng lúc này, đã ân hận không thôi.

Hắn nào ngờ được, một người có địa vị cao như hắn, chỉ là ra ngoài du ngoạn một chuyến, có cả chục người theo sau bảo vệ, rồi lại tình cờ biết đến nơi này, một môi trường sống mà bất kì ai cũng thèm muốn thì bản thân hắn làm sao có thể cưỡng lại cơ chứ, nhưng kết quả lại vượt qua hắn dự đoán, một kẻ mắt cao hơn trán như hắn, từ nhỏ muốn gì được nấy, lại chỉ vì một cô nàng, một câu nói mà bị xỉ nhục, bị đưa mạng sống lên bàn cân như vậy.

Lúc này, hắn hối hận đã không kịp, hắn muốn mở miệng ra cầu xin nhưng cũng chẳng thể nào nói nổi, mảnh vải trong miệng hắn như chặn lại toàn bộ hi vọng sống của bản thân, hắn cũng được chứng kiến thứ vũ khí kì lạ trong tay bọn người này, uy lực kinh khủng ra sao, hộ vệ của mình bỏ mạng như nào, hắn biết chẳng ai còn đủ khả năng cứu hắn cả.

Hắn thật sự thông suốt mọi chuyện, nếu cho hắn được làm lại, hắn đâu ngu gì đánh chủ ý đến nơi này nữa, đâu ngu gì nhìn trúng cô gái kia nữa, đâu ngu gì hống hách kêu gào nữa... không, không, có lẽ bước chân ra ngoài ngày hôm nay đã là sai rồi, triệt để sai rồi... Đúng là, con người khi đứng trước cái chết thì sẽ nhận ra được nhiều điều, bản thân Gabi cũng vậy, nhưng có lẽ, mọi thứ đã muộn rồi.

Từng tiếng gào thét hò reo muốn mạng của hắn ở bên dưới, đặc biệt là dưới sự kích động, li gián của Hanz, hắn chẳng nhắc đến một vấn đề gì liên quan đến Natalia cả, chỉ đơn giản là vấn đề phân biệt tộc loài và địa vị mà thôi, nhưng hắn lại gói cả quốc gia và cuộc sống mỗi người vào đấy, thử hỏi, ai chấp nhận được, đấy mới là cái cao.

Nước mắt Gabi chảy xuống, một giọt rơi "tõm" trên đất, âm thanh này duy chỉ mình hắn nghe được, nhưng ngay lúc đó, một âm thanh quen thuộc hơn vang lên trong đầu hắn, một âm thanh của cái chết, đây chính là tiếng nổ từ thứ vũ khí kinh khủng đã cướp đi hàng loạt sinh mạng những hộ vệ của hắn kia, hắn làm sao có thể quên được.

Chẳng cho hắn suy nghĩ lâu. "Đoàng" một tiếng, trên thái dương của Gabi xuất hiện một cái lỗ máu, viên đạn chui vào sâu bên trong, máu tươi vẩy ra tung tóe, đầu của Gabi lập tức gục xuống, một sinh mạng chấm dứt.

Thu lại khẩu súng trong tay mình, Hanz quay đầu xuống nhìn từng con người đang sợ hãi dưới kia, bọn họ có lẽ sẽ hưng phấn muốn một tên có ý đồ phá hủy cuộc sống của bọn họ phải chịu trừng phạt, nhưng chứng kiến một người chết đi thì không ai không tỏ ra đau đớn và thương cảm cả, một thứ cảm giác tội lỗi, lẫn lộn trong cơ thể bọn hắn được sinh ra.

Nơi này không những có trẻ em, có người già và phụ nữ, mặc dù không muốn, nhưng Hanz bắt buộc phải làm vậy, hắn muốn thay đổi suy nghĩ từ những mầm non bé nhất, hắn muốn đánh sâu vào tâm lí mọi người, dù bằng phương pháp tàn nhẫn nhất như này, nhưng hắn vẫn phải làm, nghĩ đến đây, Hanz cao giọng, quát:

-Tất cả những ai có ý niệm như hắn, tại đây, ngay giờ phút này, ta hi vọng sẽ triệt để bị dập tắt, ta không hi vọng kẻ tiếp theo nằm dưới đất đây sẽ là bất kì một ai trong số các ngươi, hiện tại, giải tán đi, ai nấy quay về làm việc của mình!

-À, còn nữa, những người mới này, trước hết để Ruller sắp xếp nơi ở cho bọn họ, không cần biết hắn dùng cách nào, bắt buộc phải dựng lều trước khi trời tối cho ta, xem như cho hắn lấy công chuộc tội, dù gì việc này cũng có phần của hắn, về phần đêm nay chúng ta sẽ mở một bữa tiệc thật lớn chào mừng những người mới gia nhập, hắn cũng sẽ phải sắp xếp cho ổn thỏa nhất cho ta.

Ruller cười khổ không thôi, vâng vâng dạ dạ tức tốc đi làm, bản thân hắn biết bệ hạ thật sự đã quá nhân từ với hắn rồi.

Sau khi sai người xử lí hậu quả, nhốt lại mấy tên dưới trướng của kẻ kia, chờ ngày xử lí, Hanz đang định quay người rời đi thì như nhớ ra điều gì, hắn quay vội người lại, cao giọng hỏi:

-Đúng rồi, su hào và súp lơ đã được mang về chưa, dẫn ta đi xem thành quả của các ngươi nào!

-Thưa bệ hạ, toàn bộ đã được mang trở về, mời bệ hạ đi theo chúng ta! Hai tên Thần Thám Quân lập tức đứng ra, sau đó dẫn đầu đoàn người của Hanz, cùng nhau rời đi.

Đến một mảnh rừng cách đài phán xử không xa, một mảnh rau trái xanh um mơn mởn đập vào mắt mọi người, từng hàng từng hàng su su, súp lơ xanh mơn mởn, trái nào trái nấy chắc nịch, mập mạp thằng tắp.

- Tốt! Tốt! Các ngươi thật làm rất tốt, ta cực kỳ hài lòng! Hanz vỗ đùi cái đét, hai mắt lóe sáng lên, căn bản hắn cũng không ngờ tới, vậy mà lại có nhiều như thế này, mùa đông mà có rau xanh ăn thì còn gì tuyệt vời hơn nữa, bản thân hắn từ lúc đến thế giới này đến giờ, ngay cả rau xanh cũng chưa được nếm lấy một miếng, ăn thịt đến phát ngán luôn rồi, rau xanh chính là thứ khiến đường ruột dễ tiêu hóa nhất.

Mà chẳng phải bọn hắn, ngay cả trong cung điện thì mùa đông cũng chẳng đến lượt nhà vua có nhiều rau xanh mà ăn đâu. Vận khí thật sự là quá tốt mà. Chỗ này chí ít cũng phải có gần ngàn gốc, với số lượng như thể chắc đủ để cung cấp cho hơn 2500 người bọn hắn ăn dè xẻn cả mấy tuần trời rồi.

-Tốt, được lắm, các ngươi mau chóng thu thập 50 củ mỗi loại về, hôm nay chúng ta mở tiệc, phải cho mọi người thưởng thức hương vị tươi thơm này chứ. Hanz hưng phấn ra lệnh.

Với dự định của mình, hắn sẽ cho tên đầu bếp mập Rumba xắt nhỏ đống su hào, súp lơ này ra để xào với thịt, nấu thêm mỗi người một chút cơm trắng nữa thì tuyệt đối sẽ là một bữa tiệc thịnh soạn với bất cứ ai trong cái thời kì khó khăn, lạnh giá này rồi.

Những tên lính đi theo sau Hanz mau chóng đi lên, gom nhặt từng củ từng củ, mau chóng quay trở lại khu nấu ăn, truyền đạt ý chỉ của bệ hạ cho mấy gã đầu bếp nghe.

Lại nói, đám người mới bên kia, sau khi được Hanz giác ngộ tư tưởng bình đẳng, cũng đã mở ra lòng cảnh giác, hòa nhập lại với mọi người ở nơi này, cùng bọn họ vui vẻ nói cười tâm sự, kể về những trải nghiệm của bản thân trong dòng đời đầy vất vả, khó nhọc này, cũng như cơ duyên của mình khi gặp được Hanz ra sao. Đặc biệt nhất là khi nhắc đến cái tên Hanz, ai ai cũng hưng phấn, tự hào thao thao bất tuyệt kể về con người này.

Đám người mới nghe xong thì càng thêm sùng bái, vậy mà những người kia đứng làm những hành động kì lạ trên sông lại là bắt cá, cái dụng cụ ấy lại gọi là cần câu, là lưới bắt cá do ngài Hanz chế tạo ra, thứ vũ khi uy lực kinh người chấn nhiếp cả Chiến Thần, diệt sạch cả lũ Pháp Sư lại có tên gọi là Súng kíp, cũng là thứ do bệ hạ sáng chế và triệu hồi.

Rồi cả nhà gỗ trên cây, chuông triệu hồi, kính, thủy tinh,... Thật là không thể tưởng tượng nổi, mặc dù bọn hắn mới đến đây, còn chưa được tận mắt chứng kiến những thứ ấy, nhưng thực sự, bọn hắn đã bắt đầu mơ tưởng, những ý nghĩ viển vông bắt đầu hiện lên, rồi bọn hắn lại nghĩ đến một viễn cảnh tốt đẹp, một cuộc sống vô âu vô lo sắp được diễn ra trong cuộc đời mình, trên mặt ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc, trông cực kỳ thỏa mãn.









Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố
— QUẢNG CÁO —