Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 49: Một đêm mất ngủ



Không khí trang nghiêm nhanh chóng qua đi, tất cả giải tán trở về nơi ăn tối, có lẽ khoảng thời gian hướng mình đến những linh hồn đã khuất ấy tuy ngắn ngủi nhưng sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ và thiêng liêng nhất trong đời mỗi người bọn hắn.

Đây cũng là bước đầu tiên thắt chặt mối quan hệ giữa binh lính, nhân dân và quốc gia của Hanz, sau này mỗi khi ra trận, những người lính bọn hắn sẽ luôn hướng về tổ quốc, người thân và vinh quang của đám người ấy, cũng như ích lợi to lớn mà Hanz dành cho người nhà nếu bọn hắn dùng máu thịt mình đổi lấy tương lai cho tổ quốc này.

Trong đêm, từng ánh lửa bập bùng chiếu sáng một khoảng sân rộng lớn, nơi đây chứa đựng 2000 con người, thú nhân, tinh linh tộc, họ quây quần bên nhau, tất cả đều nói cười vui vẻ.

-Chị Wendy, mọi người thật hạnh phúc, vui vẻ nha! Một cô bé 7, 8 tuổi xinh xắn, non nớt quơ chiếc đùi gà trong tay phấn khởi nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh.

-Ừ! Thật vui vẻ, Elly ăn bôi bẩn hết ra rồi này, hihi! Cô gái xinh đẹp kia giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm quẹt qua chiếc mỏ của cô em gái, dịu dàng cười.

-Ưm! Elly cũng thật vui, Elly lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều món ngon như này, nào là thịt gà, theo heo, lại còn bao nhiêu là món ngon nữa chứ, còn có cả cơm trắng cơ, Elly...Elly thật thích, Elly sẽ ăn no bụng, chị Wendy cũng ăn đi nè! Cô bé chu mỏ nói, sau đó giơ chiếc đùi gà đưa qua miệng cô gái xinh đẹp bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn cau lại, quả quyết bắt chị mình phải ăn.

Wendy nhìn cô em gái bé bỏng của mình, ánh nhìn trìu mến hết sức yêu thương, sau đó cắn một miếng nhỏ nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, sau đó hướng ánh mắt về phía mọi người, trông thấy bầu không khí náo nhiệt, vui vẻ thì nở một nụ cười hạnh phúc, thầm cảm thán:"Ước gì, thời gian có thể ngừng lại tại đây, giữ mãi không khí hạnh phúc này!". Nói xong, lại liếc nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi đã tạo nên tất cả những điều này.

Giờ đây, Hanz đang say sưa chè chén bên những người lính của mình, bên cạnh hắn là hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp Isabella và Natalia. Không khí ở đây là náo nhiệt hơn cả vì có rượu làm bạn, Atrox cũng như Artemis cũng đều đã tỉnh lại sau khi được chữa trị cẩn thận.

-Atrox, thật không ngờ nhà ngươi lại trâu bò như thế nha, ta đã được tên nhóc Aliot kể về những chiến tích của ngươi lúc chúng ta chưa đến nơi này! Hanz cảm thán, giơ lên ngón cái về phía tên Ngưu nhân tộc to lớn vạm vỡ kia.

-Ha ha! Cảm ơn ngài đã khen, thật sự quá lời rồi, ta đây mới thật không ngờ có một ngày lại ngồi uống rượu cùng với loài người thoải mái như này, cũng đã nghe những anh em chiến hữu kể về ngài, ta là một tên văn chương dốt nát, chẳng biết khen ngợi và ca tụng ngài thế nào, chỉ đành dùng chén rượu này, cảm ơn tất cả những gì ngài đã làm cho chúng ta.

Atrox nói xong liền đứng dậy, hướng chén rượu về phía Hanz, cả hai cụng vang một tiếng, sau đó uống một hơi cạn sạch, rồi ngửa cổ lên trời cười ha ha thật to.

Xong xuôi, chưa kịp ngồi xuống, Atrox đã tiếp tục cầm cốc của mình, hướng về phía Artemis đang trầm mặc bên cạnh, cung kính nói:"Cảm ơn ngài, thật sự được một Chiến Thần cấp 5 cứu giúp là một vinh hạnh của ta, kính ngài!".

Artemis cũng gật đầu biểu đạt thành ý, không nói gì, giơ cốc rượu trong tay lên chạm cốc với Atrox, cả hai lại làm một hơi hết sạch, À...à.. một tiếng thật to sảng khoái.

Nghe vậy, Aliot cũng giơ cốc trong tay mình lên hướng về Atrox, cảm thán:"Nói đến cảm ơn, cũng là ta cảm ơn ngươi mới đúng, thật may mắn có ngươi tương trợ ta mới giữ được cái mạng bé nhỏ này, mặc dù ta trẻ con, làm việc theo cảm tính, nhưng ta vẫn hiểu thế nào là ân cừu, ân tình này, nhất định ta sẽ luôn nhớ trong lòng!".

Atrox cũng xòa cười, xua tay luôn miệng nói không có gì không có gì, sau đó cả hai chạm cốc và cũng uống sạch sẽ không còn gì.

Đến đây, Slay mới đứng phắt dậy trong sự kinh ngạc của mọi người, nhưng hắn cũng không giải thích gì, cầm một cốc rượu hướng về phía Gabu mà đi, đoạn quỳ xuống bên cạnh, dõng dạc nói:"Xin lỗi ngươi, ta có mắt như mù, lại làm bị thương ngươi, tội này muốn đánh muốn trách ta đều nguyện ý nhận về."

Gabu đầu tiên là sửng sốt như mọi người, sau đó cũng hiểu ra vấn đề, thì ra tên nhóc con này vẫn còn nhớ phát súng gây ra trên bàn chân hắn, Gabu há miệng cười to, đỡ Slay đứng dậy, hồ hởi nói:" Không sao! Không sao! Việc đã qua rồi không nên nhắc lại làm gì, hơn nữa lúc ấy chúng ta ở hai chiến tuyến khác nhau, địch nhân thì cần gì phải nhắc đến hai từ nhân nghĩa, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm thế, đừng cảm thấy đáng trách, tốt, ha ha, uống với ta một cốc, chúng ta không còn nhớ chuyện này nữa!".

Nói rồi, Gabu chạm cốc cùng Slay, hai người một già một trẻ nói cười vui vẻ, từ đây chính thức khép lại món đòn không vui vào chiều ngày hôm đó.

Cuộc vui nào cũng đến lúc kết thúc, bữa tiệc khép lại, trời cũng đã về khuya, sau khi mọi người thu dọn đồ đạc, thức ăn, ai nấy mau chóng trở lại nơi ở của mình, bởi vì không gian ngục tối thường ngày đã bị mọi người cực kỳ ghét bỏ, nên họ dựng tạm vài lán trại để ở ngoài trời.

Đến tận giờ phút này, không ai trong số bọn họ là không vui vẻ cả, có lẽ đã rất lâu rồi, à không, cũng có thể nói, đối với nhiều người, đây chính là ngày tự do, hạnh phúc nhất trong đời của họ, vô âu vô lo, thoải mái làm những gì mình thích, ăn những món ăn ngon mà lâu nay chỉ xuất hiện trong giấc mơ, từ sâu trong tâm khảm mỗi người, âm thầm cảm ơn đối với một người thanh niên đã ban cho bọn họ tất cả những thứ này.

Mà, người thanh niên ấy, cũng đã trở về túp lều dựng tạm này của mình, nhưng hắn chưa ngủ. Giờ đây, Hanz vẩn đang thao thức trong đêm, đặt tay lên trán suy nghĩ về những hành động sắp tới của mình.

Đối với Hanz, tình hình hiện nay cơ bản đã được ổn định, địch nhân bị diệt sạch, mọi người đều đã hướng hắn mà trung thành, hôm nay, hắn đã soi độ thân mật rất nhiều người, hầu như ai nấy đều trên 80 cả, thật là một con số đáng để tự hào, ngoài ra, nguồn lương thực dồi dào ở đây cũng giúp Hanz bớt phiền lòng về vấn đề hơn 2000 cái miệng ăn mới này, mọi thứ đều hết sức tốt đẹp...

Nhưng, Hanz hiểu được sự ổn định ấy chỉ là tạm thời mà thôi, bởi vì sao? Bởi vì chỉ trong nay mai thôi, đám binh lính của bọn quý tộc sẽ được phái đến đây, mặc dù Hanz không sợ, nhưng nếu vì nó mà ảnh hưởng đến việc khai thác và vận chuyển, cũng như hiện tại, lòng dân còn chưa ổn định, chẳng thể cứ cách vài ngày lại bị một đám đến quấy nhiễu được!

Hơn nữa, nếu quân đội của tên Helmet kia mãi mà chưa về, nhất định hắn sẽ nhận ra vấn đề và phái người đến tiếp viện, hắn không đáng sợ nhưng người đằng sau hắn - Công tước Helioma, pháp sư Oradis.

Hai sự tồn tại ấy chính là binh lực của cả vương quốc này, Hanz làm sao dám chống lại sự tồn tại ấy cơ chứ, chí ít là hiện tại thì chưa. Thứ hắn cần nhất bây giờ là thời gian, hắn phải tránh đi đám người ấy, đây cũng là việc khiến
Hanz cực kì đau đầu mà mãi chẳng thể ngủ được.

Nếu hiện tại rút đi thì rất đơn giản, nhưng mỏ còn ở đây, là mấy cái mỏ quặng chứa rất nhiều thứ hiện tại Hanz cần, hắn chẳng thể chuyển đi được, nếu rút lui, đám lính kia đến đây, kêu gọi người đến đóng giữ tại thành trì vững chắc này thì lần sau khi Hanz đến, sẽ cực kỳ khó để công thành một lần nữa, mà bỏ đi đám nguyên vật liệu cực kỳ hấp dẫn đấy, Hanz làm sao có thể chấp nhận được.

Thật sự là tiến thoái lưỡng nan mà, day day cái đầu, Hanz thở dài một tiếng, rồi lập tức ánh mắt trở nên sắc bén hơn, như quyết định được vấn đề nan giải, hắn nở một nụ cười mỉm rồi vứt hết mọi thứ ra sau lưng, thoải mái chìm vào giấc ngủ say!





"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...
— QUẢNG CÁO —