Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 41: Chính tay các ngươi lựa chọn



Liên tiếp là 5 cái ngục giam được Aliot tiến vào thả ra, đám người cũng ngoan ngoãn nghe lời nhẹ nhàng rời đi dưới sự hỗ trợ của đám lính gác.

Lúc ra ngoài cổng thành, cả đám thú nhân, nô lệ ngơ ngác nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì xảy ra!

-Đây... Đây là chuyện quái quỷ gì? Vậy... Vậy là chúng ta được tự do rồi ư? Một tên trong số đó ngửa mặt nhìn trời rưng rưng nước mắt.

-Đúng! Đúng như vậy rồi! Bọn hắn còn chẳng thèm xích trói chúng ta, thật... Thật chẳng thể tin nổi. Một tên khác lên tiếng.

-Mà các ngươi có thấy lạ không, ngay cả đám lính gác cũng phụ trợ chúng ta trốn đi, rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Một tên thú nhân hỏi mọi người.

Đối với nô lệ như bọn hắn đã ở chung lâu như vậy mà nói thì thú nhân hay con người đều có gì khác nhau cơ chứ, đều là nô lệ mà thôi, nên chẳng còn phân biệt gì nữa.

-Ừ! Chuyện này thật kì lạ! Mặc dù bọn lính canh cũng là người dân như chúng ta bị bắt vào đây, khác là bọn hắn làm lính? Nhưng gan của bọn chúng sao lại dám thả chúng ta đi được? Một tên cao gầy loài người nghi hoặc.

Đám người vừa ra khỏi thành ồn ào nhốn nháo không thôi, lúc này đây, cả trăm tên lính cũng đã rời khỏi vị trí, đằng sau bọn hắn là những tộc nhân Tinh Linh còn lại, trông các nàng ai ai cũng xinh đẹp, quyến rũ cực kỳ.

Mà dẫn đầu bọn hắn là Gabu.

Trong khi đó, bên trong căn cứ, chỉ còn lại Aliot, Isabella cùng đám lính mà thôi, sau khi thả toàn bộ đám tù nhân, nô lệ, thú nhân cũng như tinh linh ra, bọn họ đã tập trung lại.

-Toàn bộ xong hết rồi chứ?Aliot lên tiếng hỏi mọi người.

-Đã hoàn thành thưa ngài! Tất cả đồng thanh đáp.

-Được rồi! Giờ đến phiên cô, chúng ta sẽ đi thả bọn nô lệ nguy hiểm. Để bọn hắn nhốn nháo một trận đi. Aliot liếc mắt nhìn Isabella nói.

Isabella hiểu ý, gật đầu, dẫn theo đám người tiến vào một nơi âm u...

Bên ngoài thành, trông thấy đám người đông như kiến tập trung ở đây. Gabu được rìu bởi 2 tên nông binh, cố đè giọng nói:"Hỡi tất cả mọi người! Như các ngươi biết, ta là Gabu, đội trưởng đội tuần tra ở đây. Cũng là người lãnh đạo đội dân binh này."

- Chúng ta kì thực cũng là đám dân chúng bình thường mà thôi, nhưng bị lũ khốn quý tộc bắt ép đến đây làm lính, dù ít dù nhiều, bất cứ lí do gì biện bạch đi nữa thì trong quá trình này, cũng đã làm khổ các ngươi rất nhiều, hôm nay thay mặt toàn bộ bọn họ, ta xin cúi mình tạ tội trước các ngươi! Mong các ngươi có thể tha thứ cho bọn ta!

Nói rồi Gabu quỳ xuống trước đám người, cúi đầu một cái.

Dường như đám nông binh bị những lời này chạm đến tâm can, cũng học theo người đứng đầu của bọn hắn, quỳ xuống tạ lỗi.

Đám nô lệ, thú nhân, tinh linh kia thì mắt chữ o, mồm chữ a mà nhìn nhau, rốt cuộc tất cả chuyện này là sao chứ, nhưng cuối cùng vẫn là có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

-Không phải, các ngươi chẳng làm gì bọn ta cả, bọn ta đều có tai, có mắt để nhìn, chính lũ binh lính dưới trướng tên khốn kia mới nhục mạ, hành hạ chúng ta, chính lũ quý tộc kia mới đứng đằng sau làm nên tất cả những thứ này, các ngươi không có tội! Một tên nô lệ nhân tộc gào lên, sau đó vội vàng chạy lên đỡ Gabu đứng dậy.

Ngay lập tức một làn sóng người cũng lập tức hò hét ủng hộ, bọn hắn đã ở đây bao lâu chứ, những gì được chứng kiến, được cảm nhận, bọn hắn chân thực hơn ai hết, lũ lính canh này thì liên quan gì, bọn hắn cũng đáng thương giống hệt họ mà thôi.

Gabu được người kia đỡ lên, cảm động đến rơi lệ, lập tức định thần lại, nói:"Mọi người yên tĩnh, thật ra, ta được người khác nhờ vả cứu các ngươi ra, người ấy sẽ chuẩn bị tấn công nơi này, tiêu diệt toàn bộ bọn người ở đây, người ấy là vua của một vương quốc khác, nơi ấy là một nơi hòa bình, không có nô lệ, không có sự phân biệt giai cấp, tộc bầy, dù là con người, thú nhân, tinh linh đều sống vui vẻ hòa bình, nếu ai tin tưởng ta, tin tưởng vào những gì bản thân mình cảm nhận nãy giờ thì có thể theo ta tiến về bìa rừng phía tây này để gặp ngài ấy! Còn không có thể tự do rời đi, ta không ngăn cản."

Nói rồi, hắn bước chân dẫn đầu rời đi, ngay lập tức đám người không ai bảo ai, theo sát phía sau.

Đâu đó trong đám người, có hai Tinh linh tộc ghé sát đầu vào nhau thì thầm.

-Chị Wendy, liệu bọn hắn có lừa chúng ta không? Một cô bé tinh linh tộc khoảng chừng 7 8 tuổi trông khá là đáng yêu lên tiếng hỏi.

-Chị cũng không biết Elly, nhưng bọn hắn đã cứu giúp chúng ta, cho chúng ta tự do, hiện tại chúng ta cũng có thể rời đi rồi, chị nghĩ bọn hắn sẽ không lừa chúng ta đâu. Cô nàng còn lại trả lời.

-Vâng! Hi vọng như vậy, em không muốn bị nhốt như thế nữa, em sợ... Cô bé mếu máo lên tiếng.

Cô nàng Wendy ôm lấy em gái mình, vỗ về nàng, thở dài một tiếng, nói:"Hi vọng mọi thứ rồi sẽ tốt hơn!"

Đoàn người nhanh chóng được đưa đến phía Tây bìa rừng.

Hanz vẫn đang đứng chờ sẵn bọn hắn ở đây, thấy đoàn người đông như trẩy hội tiến đến, lòng hắn không tự giác sinh ra một cảm xúc khó tả, cùng Natalia tiến lên chào đón đám người.

Đoạn Hanz vỗ vai Gabu một cái, khen:"Tốt, ngươi làm việc này rất tốt, rất đẹp, ta sẽ không bạc đãi ngươi, không bạc đãi bất kỳ ai ở đây!"

Gabu nở một nụ cười mãn nguyện, nói:"Đây cũng là vì bản thân chúng ta mà thôi, Bệ Hạ quá lời rồi."

Hanz cũng chẳng muốn nói thêm nữa, tiến tới trước đám người đang lo sợ đằng kia, lên tiếng trấn an:

-Hỡi tất cả mọi người! Ta chính là người đứng sau tất cả những sự kiện này, ta không phải đấng cứu thế, cũng không phải cái gì to lớn cả, chỉ đơn giản là vua của vương quốc Dressora thôi. Các ngươi khoan hãy đánh giá về ta mà hãy nghe ta nói điều này, bởi vì sau đây, ta sẽ cho các ngươi được quyền chọn lựa cuộc sống sau này của mình.

Dừng một chút, Hanz đảo mắt nhìn lướt qua đám người một lượt, sau đó tiếp tục

-Như ta đã nói, ta là vua của vương quốc Dressora, nơi đây chính là lý tưởng của ta về một vương quốc bình đẳng nhất, bình đẳng về giai cấp, về người với người, sẽ không có bất kỳ một nô lệ nào cả, cũng chẳng có một quý tộc nào cả, khi các ngươi thức dậy bước ra đường, ai ai cũng nở một nụ cười trên môi chào hỏi nhau, hơn nữa, nơi đây sẽ chẳng có phân biệt loài người hay tinh linh hoặc là thú nhân, tất cả đều giống nhau, hãy xem bên cạnh ta đây là một miêu nhân tộc, nàng đã cùng ta xây dựng nên vương quốc ấy đấy! Nói rồi Hanz kéo tay Natalia, dắt lên trước giới thiệu với mọi người.

Gương mặt Natalia thoáng chút đỏ ửng, thật sự da mặt của nàng rất mỏng, làm sao có thể chịu được nhiều người nhìn như vậy chứ, chỉ nhỏ giọng lí nhí:"Chào...chào mọi người, ta là miêu nhân tộc Natalia! Chào đón mọi người tới vương quốc của chúng ta!"

-Vậy mà là thật! Một cô nàng thú nhân lên tiếng.

-Đúng đấy! Cô nàng xinh đẹp ấy đích thị là miêu nhân tộc bọn ta. Một chàng trai trẻ miêu nhân tộc cũng thêm lời vào.

-Ta cũng khá tin tưởng tên này rồi, trông hắn chẳng có vẻ gì là lừa chúng ta cả, hơn nữa hắn còn chẳng thèm ép buộc hay là trói chúng ta lại. Một tên loài người cũng hùa theo.

Những âm thanh bàn tán xì xào liên tục vang lên.

Hanz muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, vội vàng đi sâu vào vấn đề:

-Được rồi, những gì cần nói ta đều đã cùng mọi người nói qua, giờ là lúc ta cho mọi người lựa chọn, thứ nhất, đi theo ta, ta sẽ chăm lo cho các ngươi từ bữa ăn giấc ngủ, cơm không thiếu ăn, áo không thiếu mặc, chỉ cần các ngươi  chăm chỉ làm việc mà thôi. Và tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề ép buộc nào tồn tại. Chỉ cần tuân thủ luật lệ ta đề ra, các ngươi sẽ là con dân của ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ các ngươi trước bất kỳ thế lực nào.

-Thứ hai, rời đi, sống chết của các ngươi từ nay sẽ do chính bản thân các ngươi nắm giữ, ta sẽ không hề ngăn cản, và có như thế nào ta cũng sẽ không nhúng tay vào.

Được rồi, hiện tại quyền chủ động thuộc về các ngươi, tương lai các ngươi sẽ do chính bản thân mỗi người lựa chọn!



"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...