Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 4: Thiếu nữ phiền muộn



Khỏi phải nói cũng biết nàng ta kinh ngạc ra sao, sau khi Hanz giơ lên xiên cá quơ quơ trước mặt nàng, dùng một tia lí trí cuối cùng để từ chối, nhưng khi gã đàn ông xấu xa kia định đút cho nàng ăn thì cuối cùng nàng chỉ đành giơ tay lên nhận. Vừa bực vừa xấu hổ, xen cả thèm thuồng trộn lẫn, Natalia giơ miếng cá trong tay lên cắn một miếng.

A! Thật tươi và ngon a, đúng là món mình thích nhất đây rồi. Trong lòng Natalia thầm nghĩ, hương thơm quyến rũ của cá len lỏi vào trong mũi khiến nàng ăn hết phần cá của mình thật nhanh mà quên béng luôn cả tên xấu xa kia.

Xem chừng thời gian, Hanz xốc lên nắp nồi, còn không đợi nhìn kỹ, một cỗ tươi hương nồng đậm liền đã đập vào mặt, để hắn nhịn không được nuốt nước miếng một cái, chỉ thấy một màu trắng sữa mê người đã nổi lên trong nồi canh cá, chỉ nhìn cũng làm người ta thèm ăn nhỏ dãi, giờ khắc này, bao quát Hanz ở bên trong, toàn bộ rơi 75 ánh mắt đoán chừng là toàn bộ rơi xuống cái này một nồi canh cá phía trên. Ai nấy đều bất giác giơ lên một ngón tay cái tán thưởng gã đầu bếp Rumba đang há to mồm cười.

Tuy nhiên làm cho mọi người tiếc nuối là, đám cá chép dù vừa lớn vừa nhiều, nhưng không đủ nồi nấu nên nước không dư thừa, mỗi người chắc được khoảng một bát canh mà thôi, để nấu nhiều một chút canh đều không được, xem ra hôm nay chỉ có thể trước hết để cho mỗi người đều uống một bát, dù sao hồ cá ở ngay bên cạnh, chỉ cần ở chỗ này đứng vững gót chân, còn sợ không có canh cá để uống hay sao?

Từ Hanz tự mình động thủ, đem nồi canh cá cùng thịt cá phân mỗi người một chút.

Đám người vui sướng ăn một miếng cá, cắn một miếng thịt, lại húp một ngụm canh nóng, thật là mỹ vị trần gian, đây tuyệt đối là bữa ăn ngon nhất bọn hắn từng được ăn từ lúc được sinh ra đến giờ.

Uống một hớp canh cá, Hanz thở ra một miệng thở dài, rõ ràng hắn đã từng ăn vô số cao lương mỹ vị, thế nhưng canh cá tại sao lại ngoài ý muốn ngon đến như vậy. Đương nhiên, cũng có thể là do hắn đói xong chóng mặt, cho nên ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon.

Giải quyết xong cơm tối, Hanz ngồi bên cạnh đống lửa sờ lên bụng, no căng.

Nhìn xung quanh vẻ mặt hạnh phúc của mỗi người, tâm lý của hắn không khỏi cảm thán không thôi, chỉ một bữa cơm bình thường hắn sinh hoạt, nhưng cũng đủ khiến mọi người hạnh phúc đến như vậy ư, xem ra sau này để làm một người cai quản tốt, một người mang trong mình trách nhiệm lớn lao, mang hạnh phúc đến cho nhiều người hơn, hắn còn một đoạn đường rất dài nữa phải đi.

Ban đêm ở thời đại này, cơ bản không có cái hoạt động giải trí nào cả, lúc này trong đầu Hanz bỗng nghĩ ra một thứ thú vị xua tan đi sự sợ hãi mấy ngày nay trong lòng mọi người, cũng như gắn kết nhau lại. Đó chính là hoạt động vây quanh lửa trại ca hát, kể chuyện.

Nghĩ là làm, hắn đứng dậy tuyên bố: "Mọi người chú ý, nghe ta nói, ta có một sự kiện muốn tuyên bố với mọi người."

Đợi cho mọi người tiếng nói ngưng bặt, hắn tiếp tục.

-Mọi người có cảm thấy món cá rất ngon như ta không? Có cảm thấy hôm nay thật sự vui mừng, hạnh phúc và ấm áp, đặc biệt là no bụng không? Có cảm thấy nếu mỗi ngày trôi qua giống hôm nay sẽ thật tuyệt không?

Tất cả đều gật gù tán đồng

-Vậy thì ta xin tuyên bố... Từ hôm nay, chúng ta sẽ chính thức định cư ở nơi này, xây dựng nên những căn nhà hoàn toàn mới, xây dựng nên một quốc gia hoàn toàn mới, xây dựng nên một căn cứ an toàn đến mức chẳng phải lo sợ bất kì thứ gì, chẳng phải nhờ vả, lo lót cho ai để rồi chạy ngược chạy xuôi trốn tránh, ta- Hanz sẽ dẫn dắt các ngươi, sẽ để cho mỗi người các ngươi từng ngày trôi qua thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn tất cả những ai sống trên thế giới này, lấy danh dự của ta, xin thề! Các ngươi có muốn đi theo ta không? Có muốn cùng ta xây dựng một cuộc sống trong mơ như vậy không, có nguyện tin tưởng ta không?

Từng lời, từng lời thoại hùng hồn vang lên, tất cả mọi người từ yên lặng cho đến suy nghĩ, và sau khi thoại âm cuối cùng vang lên, tất cả như một nắm chặt tay, suy nghĩ về một tương lai tươi đẹp, suy nghĩ về người đàn ông trước mặt đã cho bọn hắn những gì, rồi chẳng ai bảo ai, tất cả hưng phấn hò lên: Chúng ta nguyện ý đi theo ngài, nguyện ý tin tưởng ngài....

Nhìn một màn này, Hanz âm thầm thề nhất định sẽ không làm bọn hắn thất vọng, đến đây hắn tiếp lời: " Vậy được, vậy từ nay chúng ta sẽ là con dân của một vương quốc hoàn toàn mới, ta sẽ gọi nó là :

"DRESSORA"

-Đêm nay mỗi con dân chúng ta sẽ vui vẻ quây quần bên đống lửa, ca hát, kể chuyện, tâm sự và nghĩ về tương lai huy hoàng của vương quốc này.

Ngay lập tức, từng tiếng reo hò phá lên, ầm ỹ một khoảng trời, đám người hò hét trong vui sướng, đắm chìm trong một đêm vui vẻ ấm áp bên ngọn lửa, có người nắm tay nhau múa , có người thì ngây ngô cười vui vẻ, một bên thì gặm nhấm miếng thịt nướng ban nãy để dành, có người thì khoác vai nhau hát lên những âm thanh thật buồn cười. Đám trẻ con tíu tít nô đùa, người trẻ hưng phấn vui vẻ, người già nhẹ nhàng quây quần kể chuyện xưa.

Hanz nhẹ nhàng đến bên cạnh cô nàng Natalia đang thẫn thờ một góc nhìn về nơi xa. Đoạn hắn đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng hỏi:

- Nhớ nhà hả?

-Ưm. A! Vừa trả lời xong, như nhận ra cái gì không đúng nàng quay ngoắt sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Hanz, nàng giật mình, hoảng hốt lui lại cách xa hắn một đoạn. Xong hét lên" Tên xấu xa, ngươi, ...sao ngươi lại đến đây"

- Aida bà cô, có phải cô quên mất ai không tiếc mình mạo hiểm cứu cô ra không! Sao cứ nhìn thấy ta là cô lại kêu nào là"nam nhân thối", nào là" kẻ xấu xa" vậy, Aiz Aiz, ta thật khổ mà, biết vậy sau ta chẳng thèm làm người tốt nữa! Hanz trang một mặt giả bộ đau khổ.

- Ta... Hừ, ai là bà cô, có ngươi mới là bà cô ấy! Xì ai cần ngươi cứu chứ, đồ nam nhân xấu xa! Nói rồi nàng quay ngoắt đi che giấu sự lúng túng rồi đứng dậy rời đi, tránh để tên kia nhận ra.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, Hanz chỉ đành lắc đầu cười khổ, chẳng biết đắc tội nàng khi nào.

Bữa tiệc vui vẻ mau chóng kết thúc, ai nấy trở về căn lều của mình để ngủ, mà Hanz cũng vậy.

Về lều của mình , Hanz không khỏi ngáp một cái, một cỗ bối rối bao phủ lấy hắn, dù sao hắn cũng mệt mỏi cả ngày.

Không có lửa sáng như bên ngoài , trong lều vải cơ bản cũng là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất kì cái gì, khốn tới cực điểm, Hanz lục lọi ra kéo da thú, trải ra mặt đất sau đó ngã đầu thì ngủ.

Chẳng được dễ dàng như hắn, trong một túp lều khác gần đấy, một gương mặt xinh đẹp đang lăn qua lăn lại thổn thức, một đôi tai mèo xinh xắn vểnh lên sau khi tháo xuống chiếc mũ len đội trên đầu mọi lúc, chiếc đuôi nhỏ nhắn ve vẩy, nàng chính là thú nhân tộc, miêu nhân Natalia.

-Trời ạ, ta làm sao thế này? Sao lại cứ nghĩ về tên nam nhân khốn kiếp ấy nhỉ? Hắn là con người mà? Mẹ thường nói con người là loài xấu xa nhất thế giới, nghĩ đến đây, một gương mặt xấu xa béo múp xuất hiện trong tâm trí nàng, tên khốn ấy chính là kẻ đã dùng thức ăn dụ dỗ nàng, rồi đem nàng bắt nhốt lại, bỏ đói nàng bắt nàng phải nghe lời, rồi trên đường vận chuyển bán nàng cho một quý tộc, chiếc xe gặp tai nạn bên vách núi, nàng may mắn thoát nạn nhờ khả năng leo trèo của mình, lang thang mấy ngày đêm ròng rã tìm đường về nhưng cuối cùng lại lạc đường, vừa đói vừa rét, nàng tính vào rừng kiếm một chút đồ ăn, tiếc là gặp hung thú, chẳng còn tí sức chiến đấu nào, nàng chỉ có thể chạy, nhưng đói rét nhiều ngày, làm sao có sức chạy thoát con vật kia, kết quả trong lúc nguy nan, tên nam nhân kia đã cứu nàng, mang nàng về cho ăn uống, chăm sóc nàng, nghĩ đến đây, những giọt nước mắt tuôn rơi trên má nàng, nàng cuộn mình lại suy nghĩ đủ thứ, tên con người ấy đã cứu mạng nàng 2 lần liền, mặc dù lần thứ hai ấy, nàng hoàn toàn có thể giết chết con thú kia, nhưng nàng phải ngụy trang a! Kết quả khiến tên ngốc kia tí thì mât mạng, lúc ấy dọa nàng sợ hết hồn, nàng không biết cảm giác ra sao, nàng sợ tên ngốc ấy sẽ chết, ngoài cha mẹ đã mất của nàng ra, chưa có ai đối tốt với nàng như vậy cả, nhưng... Nhưng nếu hắn biết mình là miêu nhân thì sao? Natalia lại tự hỏi bản thân một câu. Thành ra đêm đó nàng dằn vặt mãi cả đêm chẳng biết suy nghĩ xoắn xuýt gì....




"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...
— QUẢNG CÁO —