Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 36: Hành quân



Đúng 7 giờ, đoàn người hừng hực khí thế, bên hông là ba cái túi nhỏ, trong đó 2 cái được may từ những tấm da thú, bên trong đựng thuốc súng và đạn dược, còn một chiếc túi da dùng để đựng nước uống, treo thêm một sâu thịt khô làm thức ăn dự trữ, trên tay nắm chặt cây súng kíp của mình.

Đằng sau đám người là đội ngũ 20 người thuộc đội Hậu Cần được Hanz chỉ định, trên tay là 10. chiếc xe kéo được đóng bởi bọn thợ mộc trong hai ngày này, cấu tạo hết sức đơn giản được đóng bởi những chiếc ván gỗ hình nhữ nhật ghép lại với nhau, bên dưới được đóng bởi hai chiếc bánh xe bằng gỗ, phần đầu có một sợi dây mây dùng để kéo, hiện tại không có ngựa nên Hanz đành phải dùng người. Trên thùng xe là lều bạt để dựng lều cùng với da thú mà thôi. Không nặng nề lắm, chủ yếu Hanz chuẩn bị để kéo quặng về.

Nhìn đám người đội ngũ chỉnh tề, tinh thần phấn chấn không chứa bất kỳ một tia lo sợ nào, Hanz rất hài lòng, phất tay lên, hét to:"Xuất phát ?".

Đoàn người lập tức cất bước hưởng thẳng rừng già mà đi.

...

Trên đường...

-Này Isabella, với tốc độ này, trừ đi 1 tiếng buổi trưa cùng 6 tiếng buổi tối, chúng ta mất bao lâu sẽ đến đó? Hanz quay sang một cô nàng bé nhỏ với mái tóc trắng bên cạnh hỏi.

-Ừm! Nếu vậy ta nghĩ chắc sẽ khoảng hai ngày. Cô nàng đáp lời.

-Được rồi bây giờ đã là 12 giờ trưa, chúng ta đã hành quân được 5 tiếng, tìm nơi nào khô ráo căng bạt nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi. 1 tiếng sau chúng ta tiếp tục xuất phát. Hanz phất tay nói to.

Lập tức đoàn người dừng lại, không ai bảo ai tất cả bắt tay vào việc, đám Thần Chiến Quân vội vàng vác súng đi loanh quanh tìm kiếm xem có con mồi nào không, ăn tươi vẫn ngon hơn ăn khô mà. Còn đám Hậu cần cùng thì chặt gỗ dựng lều, chỉ đơn giản là cọc gỗ 4 bên làm chân cùng một tấm bạt quây trên đầu.

Còn Thần Thám Quân thì chạy lên phía trước dò thám đường đi, xem phát hiện gì không. Hanz đặt mông xuống, rút ra sâu thịt khô của mình, xé ra một mẩu cho vào miệng.

-Ừm! Cũng không tệ lắm, chỉ là thiếu một chút gia vị mà thôi. Hanz cảm thán.

Thật sự bấy lâu nay bận rộn quân vụ, hắn còn chưa kịp đổi lấy hạt giống để gieo trồng nữa. Đành phải tạm dừng đợi đến khi hắn chiến đấu xong quay trở lại căn cứ mới có thể bắt tay vào làm.

-Ngươi lần đầu ăn món này hả? Isabella ở bên cạnh lên tiếng.

-Ừm, là lần đầu ăn, cũng là lần đầu tiên từ lúc thành lập Vương Quốc này ta đích thân lĩnh binh đánh trận. Hanz chậm rãi nói.

-Thật ra đối với chúng ta mà nói, có được thứ này mà ăn cũng đã là món ngon mĩ vị rồi, trước đây chỉ có mục đích duy nhất là trốn thoát khỏi bàn tay con người các ngươi, làm gì có cơ hội được chọn lựa xem mỗi ngày bản thân ăn gì cơ chứ! Isabella ngước mắt lên trời, nhớ lại những kí ức ngày xưa, bồi hồi lên tiếng.

-Thật tội nghiệp, yên tâm đi, ở đất nước này, còn có ta ở đây rồi, từ nay cô sẽ chẳng phải trải qua cuộc sống ấy nữa! Hanz lập tức đáp lời.

-Ta...Ta cũng như thế! Natalia chen miệng vào.

Nghe vậy, Hanz quay sang xoa đầu cô nàng, cười cợt nói: "Ừ ừ, ta biết rồi, thật khổ cho nàng, sau này nàng làm vợ của ta, ai dám bắt nạt nàng cơ chứ!"

Natalia sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy Isabella còn đang ngồi cạnh, mặt đỏ như gấc, vội vàng thoát ra khỏi bàn tay tên kia, cãi lại:"Ai...ai làm vợ ngươi cơ chứ, chỉ giỏi nói hươu nói vượn, thật...thật vô sỉ!"

Isabella ngồi cạnh cũng hoảng hốt không kém, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, chẳng ai biết nàng nghĩ gì, chẳng ai biết trái tim lạnh giá của nàng đã bị một câu nói vu vơ tác động vào.

Trưa hôm ấy, đám người Thần Chiến Quân xách về 2 đầu heo rừng, cả đám lại có một bữa trưa đặc sắc, tuy mỗi người chỉ được một miếng thịt nho nhỏ, nhưng hành quân như này mà có thứ thức ăn thơm ngon nóng hổi như thế, còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ! Xong xuôi, bọn họ lại nhổ trại, dập lửa, tiếp tục lên đường.

...

Đêm đấy, sau một ngày hành quân dài, đoàn người dựng trại nghỉ ngơi, sau một ngày di chuyển không ngừng nghỉ, ăn cơm xong chẳng ai còn sức di chuyển nữa, lập tức trở về lều mình nhanh chóng nghỉ ngơi.

Trước một đống lửa, nơi đây vẫn còn 3 người đang ngồi nướng thịt với nhau, 2 nữ 1 nam.

Chỉ thấy một người phụ nữ tóc trắng trong đó lên tiếng lẩm bẩm:"Cuộc sống loài người các ngươi trải qua thật sung sướng nhỉ, đến cả bữa ăn cũng có thể hưởng thụ."

"Nhanh ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon đâu". Người đàn ông lên tiếng, đưa một miếng sâu thịt thỏ nướng nóng hổi cho vào miệng.

"Ừm ừm!" Người phụ nữ có đôi tai mèo còn lại cũng không khách khí, vội vàng cầm lên xiên thịt của mình, sau đó đưa cho cô nàng tóc trắng một xiên khác há cái miệng nhỏ ra nói: "Nhanh ăn đi, thịt thỏ tuyết nướng ngon lắm đấy, cả đời ta mới chỉ được nếm thử có một lần mà cho tới bây giờ còn chưa thể quên được đây này."

Đó chính là 3 người Natalia, Isabella cùng với Hanz, trong màn đêm tịch mịch chỉ có ánh lửa sáng lập lòe, thi thoảng vang lên tiếng nổ lách tách, bọn binh lính đều đã lăn ra ngủ cả rồi, hiện tại chỉ còn bọn hắn thức mà thôi.

"Ây..." Isabella giơ chiếc tay nhỏ ra bắt lấy xiên thịt từ tay Natalia, đoạn cho vào miệng.

"A...a thật ngon và mềm" Isabella hai mắt nheo lại, hai cái tai dài không ngừng lay động, hưng phấn.

Hanz nhìn thấy Isabella biểu hiện cực kỳ vui vẻ hứng khởi, liền cùng cảm nhận của Natalia lúc trước lần đầu được ăn thịt thỏ chẳng khác nhau là mấy, chỉ là ở Isabella hắn như thấy được một cảm giác khá lạnh lùng, trốn tránh mọi người từ cô, không dễ gần như Natalia.

Isabella hoàn toàn bị mỹ thực hấp dẫn, nàng từ lúc sinh ra đến bây giờ, vẫn chưa từng được ăn món đồ ăn nào ngon như vậy, đột nhiên phát hiện đoạn thời gian trước đây, bản thân trải qua thật khổ sở.Đây là thứ vẫn luôn quấn lấy trong tâm trí nàng, quá khứ ấy thật sự rất đau thương, đến nỗi chẳng ai có thể hiểu được...

Natalia cũng ăn, cũng sẽ không khách khí chút nào, đương nhiên, chỉ có tại trước mặt Hanz mới như vậy, dùng suy nghĩ của nàng mà nói, những thời điểm chật vật nhất, yếu đuối nhất, muốn buông bỏ nhất của nàng đều là gã đàn ông kia ở bên nàng, cứu được nàng, nên nàng cũng không cần giả trang cái gì mà hình tượng thục nữ, lạnh lùng, tiểu thư khuê các e thẹn như Isabella cả.

"Ưm...aaa!" Thật ngon, giống y hệt lần đầu được ăn vậy, cái mùi vị này thật tuyệt, này tên kia, ngươi cho ta xiên của ngươi đi. Natalia ăn xong quay sang trêu chọc Hanz.

Hanz vội vàng cho vào miệng ưm một miếng, phồng má trợn mắt nhai, còn làm động tác ghé sát mặt Natalia định chún cho cô nàng:"A...a, há miệng ra ta cho cô này!"

-Eo, gớm chết, tên đàn ông này sao lại ghê tởm như vậy, mau...mau tránh xa ta ra! Natalia vội vàng giãy nảy, trốn thoát khỏi Hanz.

-Hừ! Mà dạo này cô ăn nhiều lắm, sắp thành con heo rồi đấy, nên giảm cân đi, lại còn tranh giành đồ ăn với ta nữa. Nhìn người ta có một mẩu kia cũng chẳng ham ăn như cô kìa. Hanz liếc nhìn ngực Natalia, bĩu môi trêu.

Natalia cúi đầu nhìn lại ngực mình, dư quang nhìn thấy ánh mắt Hanz chiếu vào, nháy mắt sau đó khuôn mặt liền đỏ lên như quả cà chua, vội vàng đứng dậy đá đít Hanz một cái, cắn môi nói:"Ngươi! Ngươi cái đồ vô sỉ, ta béo chỗ nào chứ!"

Thấy hai người trêu đùa nhau nãy giờ, Isabella cũng nở một nụ cười nhạt, nhưng chẳng ai biết đó là nụ cười vui vẻ, hay là chua xót cả. Cô nàng " Ư hừm" một tiếng, lập tức như cảnh cáo hai người kia rằng ta vẫn sống sờ sờ ở đây đấy! Sau đó nhẹ nhàng nói:

-Ngài Hanz, ngài có ý kiến gì về Thú Nhân, Tinh Linh tộc, cũng như các tộc loài khác?

Trọng điểm tới, Hanz biết, nếu như hắn trả lời không tốt, như vậy đối phương hẳn là sẽ không cùng hắn móc tim móc phổi đi, sẽ chỉ qua loa cho xong, thậm chí có khi sẽ sinh ra vết rạn tình cảm, từ đấy ngày càng xa cách với hắn, có khi sẽ lập tức rời đi.

Hanz ngẩng đầu như suy tư thứ gì, đoạn chậm rãi nói: "Thật ra, ta cũng không quá hiểu rõ Thú nhân, về Tinh Linh tộc , ta chưa gặp tộc loài khác bao giờ trước đây, và người đầu tiên ta gặp được, kỳ thật chính là Natalia."









"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...
— QUẢNG CÁO —