Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 32: Hắc Ám Chiến Thần



Cùng lúc đó, ở một nơi nào đấy trong cánh rừng...

-Mẹ kiếp, gặm trúng khối sương cứng, nếu không phải ta nhanh trí cho tên khốn ấy một kích phân tán tập trung của con ả thú nhân kia thì giờ này chắc chẳng còn mạng nữa, thật quá con mẹ nó nguy hiểm mà! Lần này trở về, ta thề sẽ để ngài Helmet dẫn đại quân san bằng lũ ngu xuẩn các ngươi! Hừ! Nếu ngài Oradis không ra bên ngoài cùng Quốc Vương, ngài Helmet mà cầu xin ông ấy thì một chiêu cũng đủ để quét sạch vài lần đám chó ghẻ ấy chứ!

Một bóng người di chuyển nhanh chóng vừa chạy vừa càu nhàu.

-Ngươi chỉ sợ không còn cơ hội ấy đâu!

Một âm thanh bất ngờ từ đằng sau vang lên làm D.Carter sợ hết hồn. Chỉ thấy từ đằng xa, một bóng người đang lao vun vút về phía này, bóng người dần dần hiện rõ ra, trên tay là một thanh cự kiếm rực cháy ngọn lửa màu đen, nhưng...chẳng phải là chạy tới, mà là hắn đang bay, bay với tốc độ cực kì nhanh.

Thấy một màn này, trái tim của D.Carter như ngừng đập, hàng tỉ câu hỏi ngay lập tức xuất hiện trong đầu hắn. Hắn sai rồi, thật sự sai rồi! Hắn đâu có ngờ được đám ngươi kia vậy mà cũng có một Chiến thần như hắn chứ, mà không đúng, chẳng phải như hắn, là hơn hắn liền hai sao, là một Phong Hào Chiến Thần hàng thật giá thật.

Trong phân cấp Chiến thần mà nói, những tên 3, 4 sao thì được gọi là Chiến thần, cũng là tên gọi chung của hầu hết tất cả các Chiến thần. Còn một khi những người ấy tiến thêm một bước nữa lên 5 sao, phá vỡ cái cánh cửa khó khăn ấy, bọn họ sẽ xuất hiện thiên dực trên lưng, hơn nữa sẽ có được phong hiệu riêng của bản thân mình tùy vào thuộc tính lúc đột phá.

Chẳng hạn như vị Pháp sư đại danh đỉnh đỉnh Oradis, Thủ hộ giả của Redlined này, khi đột phá 5 sao mang theo nguyên tố gió, ông ta có thể thi triển pháp thuật cấp 5: Cụ phong thuật.

Còn nhớ, trong trận chiến với vương quốc Caravona, một chiêu này của ông ta đã quét ngang chiến trường, trực tiếp hạ sát 1000 chiến sĩ bên phía đối phương, khiến cho bọn hắn rối loạn trận hình, nhờ tận dụng được thời khắc hiếm hoi ấy mà Redlined có một trận chiến toàn thắng. Từ đấy cũng khiến cho uy danh của Oradis vang dội trong Thập Tự Quốc này (một khu vực gồm 10 Đại Đế Quốc bao gồm cả Redlined).

Và, phong hiệu của ông ta là: "Phong Linh Pháp Sư".

Một loạt những thứ kinh người xuất hiện trong đầu D.Carter khiến hắn không ngừng run rẩy, cùng lúc đó, Artemis cũng đáp xuống đất, đi đến bên cạnh hắn.

Giơ thanh kiếm trên tay lên, Artemis như một tôn ác thần trầm giọng nói:

-Ngươi! Hôm nay phải chết.

Không để ý đến phía đối diện D.Carter mặt cắt không còn một giọt máu, còn chưa kịp ú ớ hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì thì Artemis đã giơ thanh cự kiếm đang bùng cháy ngọn lửa màu đen lên, chậm rãi nói: "Xuống địa ngục thì nhớ, kiếp sau đừng chọn sai chủ, Hắc Long Thôn Thiên, diệt!"

Tiếng nói vừa dứt, một luồng hắc khí từ thanh cự kiếm tuôn trào, bọc trong ngọn hắc hỏa đầy u tịch, bùng cháy dữ dội, một cái nháy mắt sau đã hóa thành thực thể, lấy một thế như lôi đình chi kích xé gió rít gào xông tới chỗ D.Carter.

Mặt hắn thoáng chốc trắng bệch, môi mấp máy liên tục: "Đừng,...đừng giết ta, ta...ta không muốn chết!"

Bên kia tên đã ra khỏi vỏ, chẳng thể nào thu hồi được, D.Carter nhìn thấy chiêu kia đã ngày càng gần hơn, cắn chặt răng, nâng thanh kiếm trong tay, gầm thét:

"Lạc hỏa thần kiếm quyết!"

"Bùng!" Bằng tất cả nguồn năng lượng còn sót lại của mình, D.Carter rót toàn bộ vào chiêu này, ngọn lửa bùng lên dữ dội, một tia lửa bén nhọn thoát ra từ đầu kiếm phi thẳng đến đón đầu con hắc long kia của Artemis.

"Xì xèo...!" hai ngọn lửa bám vào đốt cháy lẫn nhau, một là ngọn lửa bình thường đỏ rọi, một là hắc hỏa đen tuyền. Chỉ chớp mắt sau, thắng bại được phân, đầu hắc long thôn phệ hoàn toàn ngọn lửa bên phía đối diện, thẳng tắp gào thét tiếp tục thế công của mình. D.Carter buông thõng hai tay, thanh kiếm trên tay rớt xuống mặt đất kêu leng keng. Hắn, từ bỏ rồi...

"Grào...oooo!" ngọn lửa như nuốt lấy toàn bộ cơ thể D.Carter, cháy phừng lên, một lát sau, thiêu rụi hầu như không còn chút gì.

Artemis trước lúc quay lưng rời đi, có lẩm bẩm một câu:"Ta-Hắc Long Chiến Thần, từ hôm nay sẽ trở lại, lũ khốn các ngươi hãy chờ ta!"

...

Tại lãnh địa của mình, Hanz đang chợp mắt nghỉ ngơi chờ đợi nhóm vũ khí đầu tiên đêm nay được lắp ráp thành.

Sau khi Artemis đi không lâu thì đội săn thứ nhất cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về. Nếu trừ đi 140 điểm tinh hoa lam của Artemis thì bọn hắn vẫn thu được 560 điểm, tính ra mỗi người cũng phải được hai con rưỡi ma thú cấp 1, vượt xa cả tính toán trong đầu của Hanz.

Thật là hiệu suất kinh người, cũng để cho hắn âm thầm tán thưởng thứ sức mạnh đến từ vũ khí tương lai này, mà đây chỉ đơn giản là khẩu súng thuộc đời đầu mà thôi.

Cũng phải kể đến ban đêm mới thật sự là lúc xuất chuồng săn mồi của đám ma thú, với thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, săn được như này cũng chẳng tính là nhiều nhặn gì.

Hanz cũng đã đổi toàn bộ sang nguyên liệu chế tạo súng kíp, được 12 lần, còn lại 100 điểm, hắn lại đổi thêm 50 điểm sang toàn bộ thuốc súng, còn 50 điểm vẫn là giữ cho riêng mình, bởi vì lần trước, số điểm dự trữ của hắn cũng đã được vét sạch đổi lấy thuốc súng rồi. Thêm lần này nữa, Hanz tính toán với số lượng ấy đã đầy đủ cho bọn hắn chiến vài trận chứ chẳng ít.

-Đại ca! Nhóm vũ khí đầu tiên đã hoàn thành, hiện tại có thể sử dụng chưa! Một âm thanh vang lên phá tan mạch suy nghĩ của Hanz, đó là Aliot.

Hanz đứng dậy vỗ vai hắn, nói:" Tốt! Ngươi mang toàn bộ ra sân huấn luyện đi, thử nghiệm hiệu quả của bọn chúng, cũng cho nhiều anh em có cơ hội luyện tay hơn, à, còn nữa ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta khởi hành sớm rồi, ngày mai mới là một trận chiến thật sự với chúng ta!"

-Không không, lúc nãy ta đã không có mặt để giúp đỡ mọi người rồi, để cho đám người kia làm cho anh em chúng ta bị thương, ta làm sao có thể ngủ được, đại ca ngươi phải vất vả cả đêm ở đây thực hiện pháp thuật, ta lại về đi ngủ, làm sao lương tâm của ta cho phép chứ, yên tâm, trước đây chúng ta còn khổ hơn bây giờ nhiều, đêm nào chẳng phải khổ sở chống lại đám hung thú tấn công, ngươi không cần lo cho ta đâu." Aliot chân thành nói.

Trông thấy tên nhóc trước mặt nói những lời này, Hanz cũng chẳng hình dung ra nổi đây là thằng nhãi thường ngày nhoi nhoi, thật không ngờ trong hoàn cảnh này, mới thấy được hắn suy nghĩ sâu sắc đến mức nào. Đang định lên tiếng khen ngợi thì Aliot đã chặn ngay lời Hanz, tiếp tục lên tiếng:

-Ta vì đại ca suy nghĩ nhiều như vậy, đại ca ngươi lúc về nhớ cho ta thêm một tấm kính như ở phòng ngươi nhé, ta nghe bọn thợ mộc bảo, phỏng theo bản vẽ mới là không có đâu, đại ca thật quá keo kiệt, thứ đồ tốt như thế chỉ để cho mình mình dùng. Aliot bĩu môi khinh thường.

Con mẹ nó thì ra ngươi là cái này mới quan tâm ta, coi như những thứ kia ta chưa từng nghĩ! Hanz trong lòng âm thầm chửi bới Aliot, sau đó nghiến răng nói:" Ngươi lập tức đi làm cái kia ta vừa nói đi, đừng nhì nhèo không là ta không cho ngươi ở trong nhà nữa đấy, với lại, đợi cho ta tìm được một nguyên liệu nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là nhà!"

Aliot nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, hét to:" nguyên liệu gì nguyên liệu gì, đại ca ngươi mau nói, ta sẽ tìm về cho ngươi, nhưng ngươi nhớ nhất định phải cho ta một căn đấy!"

-Căn cái đầu ngươi, mau chóng trước mắt đi làm những gì ta nói, ta đoán thứ nguyên liệu ấy cũng ở chỗ chúng ta sẽ hướng đến, lần này, dù bất cứ giá nào cũng phải chiếm được toàn bộ. Hanz chém đinh chặt sắt thề thốt.

-Tốt, ta lập tức đi làm thưa đại ca.

Nói rồi Aliot huýt sáo vui vẻ nhảy ra ngoài chạy mất, nhìn tên nhóc ấy rời đi, Hanz chỉ biết lắc đầu cười khổ:" thật chẳng ra làm sao, mãi vẫn chẳng trưởng thành"

Đúng lúc ấy, một âm thanh khác lại vang lên:"Bệ hạ! Ta đã trở lại"



"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...