Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 30: Vậy là chúng ta đều không nhìn nhầm!



-Hừ! Ngươi nghiêm túc lại chút đi, không nhìn chúng ta đang trong hoàn cảnh nào hay sao mà vẫn còn tâm trạng nói hươu nói vượn như thế? Natalia giả vờ giận dỗi nói.

-Hì hì! Chẳng phải cô nói sẽ bảo vệ ta sao, giờ có cô ở đây, ta việc gì phải sợ hắn nữa chứ. Hanz vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ về phía tên kia.

Sau đó lại giơ lên một ngón tay cái với Natalia, cảm thán: "Thật không ngờ cô cũng không tầm thường nha, lại có thể tạo thành thương tổn trực tiếp được cả một tên Chiến thần hàng thật giá thật!"

D.Carter hiện giờ cực kì khó chịu, bị hai phát đạn vào người, sau đó lại còn bị một con ả thú nhân tộc trực tiếp bóp lấy cổ tay, nếu hắn mà phản ứng chậm một chút, nói không chừng đã bị con mụ kia chọc xuyên qua lớp giáp, móc thẳng da thịt hắn ra rồi. Thật quá con me no nghẹn khuất mà, nỗi nhục này từ trước đến nay, một tên Chiến thần như hắn nào đã chịu qua.

Mắt long sòng sọc, D.Carter lại lần nữa xách thanh hỏa kiếm lên, nắm chặt bàn tay, khí thế bùng nổ, trực tiếp lao thẳng về phía Hanz.

Mà lúc này, Natalia cũng kịp phản ứng, đẩy Hanz sang một bên, hai tay rút hai thanh chủy thủ ra, đoạn thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm một cái, nhìn chằm chằm vào chuyển động của tên D.Carter kia, nói nhỏ: "Huyết mạch thượng cổ: Linh miêu hắc ám- THỨC TỈNH!"

Hanz ở bên cạnh, chỉ thấy cô nàng Natalia trong bộ đồ Catwoman kia như có một luồng hắc khí bao quanh, thân hình như ẩn như hiện. Sau một khắc, nàng nhảy vút qua, tốc độ nhanh đến mức hắn chẳng nhìn rõ nữa, chỉ thấy một lớp tàn ảnh mờ mờ đằng sau mà thôi. Thật không ngờ, hắn vẫn còn xem thường cô gái này nhiều! Hanz âm thầm cảm thán.

Thấy thân ảnh kia đột nhiên biến mất, D.Carter cũng cảm nhận được có chút quái dị, cảm thấy như có một luồng khí lạnh sắp đụng vào cổ mình,  tròng mắt D.Carter bất thình lình bỗng nhiên co rụt lại, sau đó không chút nghĩ ngợi quay người rút kiếm một trảm.

"Đinh!"

Một đạo kim loại vũ khí đụng vào nhau phát ra tiếng vang chói tai, nguyên bản không có vật gì sau lưng bất thình lình xuất hiện một nữ nhân áo đen, mà đôi chủy thủ trong tay Natalia này nhanh như chớp cũng bị thanh hỏa kiếm trong tay D.Carter chặn lại, chẳng thể nào tiến thêm một bước.

Nhìn ả Miêu nhân trước mặt này, sát ý  trong mắt D.Carter chợt lóe lên, hắn thét một tiếng thật to, luồng năng lượng trong cơ thể trực tiếp rót vào bên trong thanh hỏa kiếm, khí thế tăng vọt, ngọn lửa bùng lên cháy dữ dội, sau đó D.Carter nắm lấy thanh hỏa kiếm bỗng nhiên hướng xuống đè ép!

"Đang!"

Đôi chủy thủ trong tay Hắc miêu nhân ứng thanh mà đứt, Một kiếm kia của D.Carter từ trên xuống dưới, trực tiếp từ đỉnh đầu Hắc miêu nhân chạy dọc xuống dưới, nhưng mà, lại không có bất kỳ một tí máu tươi nào chảy ra.

Chỉ gặp nữ nhân áo đen kia thân hình càng ngày càng mỏng, phiêu dật dần dần, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán trong không khí.

D.Carter nhìn qua nơi xa, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Thân pháp thật là quái dị, lại còn rất nhanh! Mẹ nó chứ, gặm phải khúc xương cứng rồi!" Ở thời điểm hắn chặt đứt thanh chủy thủ của đối phương này, hắn cũng cảm giác được đối phương đã dứt ra mà đi, mà thứ hắn bổ trúng, chẳng qua chỉ là một đạo tàn ảnh của đối phương lưu lại mà thôi!

"Bùm!" Lại một tiếng nổ vang lên, ngay lúc này, D.Carter cũng định thần lại, nhưng đáng tiếc là không kịp.

"Keng" lại là một tiếng kim loại va chạm vang lên, trên bả vai của D.Carter lại thêm một lỗ thủng, máu tươi rỉ ra, hắn nghiến răng nhìn về phía Hanz cả giận quát: "Con bà nó, ngươi giỏi thì lên đây đấu với ta, chỉ dám núp sau lưng nữ nhân cắn càn thôi à?" .

Ngay khi hắn vừa dứt lời, lại một đạo hắc ảnh hiện ra ngay sau lưng hắn, một tia đao khí mang theo kình phong bén nhọn trực tiếp cứa qua cổ hắn.

"A...a...a...a!" D.Carter đau đớn hét lên, vội vàng lui lại, đồng thời một tay sờ lên cổ mình.

"Máu! Tất cả đều là máu" gương mặt của D.Carter thoáng chốc trở nên trắng bệch, bàn tay hắn giờ đây cơ hồ đều là máu, trên cổ truyền đến một cảm giác lạnh buốt, đau xót cùng cực.

Cảm nhận vết thương trên cổ mình, nhìn đám người của hắn đang chật vật chống đỡ đằng xa, cơ hồ cũng chẳng còn mấy tên, rồi lại nghĩ đến tình cảnh khốn khổ của mình, ánh mắt hắn tóe lên một tia hàn ý, ngay sau đó, hắn lườm Hanz bằng một ánh mắt oán độc, bộc phát nguồn năng lượng trong cơ thể, thét to: "Lạc hỏa thần kiếm quyết".

"Bùng!" Ngay lập tức một luồng kiếm khí bọc lửa chỉ thẳng về phía Hanz mà đến.

Ở đằng sau, sắc mặt Natalia bỗng hiện lên một tia ngưng trọng, thầm hô không ổn, bộ bước hư không, nhanh chóng lao về phía Hanz.

"Cẩn thận!" Natalia sợ hãi hét lên, lao nhanh về phía Hanz ôm chầm lấy hắn, ngã ra một bên, hai người cắm mặt vào nhau lăn ra tuyết, luồng hỏa khí kia thì bốc cháy xèo xèo bên cạnh, đốt rụi một vùng tuyết.

Hanz thầm kêu một tiếng:"Không ổn!" , sau đó lập tức chồm dậy, chuẩn bị giương súng bắn, nhưng nhìn đi nhìn lại, ngó đông ngó tây thì chẳng thấy bóng dáng tên kia đâu.

Lúc này, Natalia cũng đứng dậy, phủi sạch lớp tuyết dính vào bộ áo bó sát của mình, hô nhẹ:" Thật nguy hiểm, may mà không sao".

Nhưng vừa dứt lời đã nghe tiếng u oán bên cạnh cắt ngang:"Không sao cái đầu cô! Hắn trốn mất rồi! Chết tiệt, nếu để hắn trở về báo tin cho tên Bá tước Helmet cứt chó cứt mèo kia thì thật sự phiền phức lớn rồi! Giờ phải làm sao, phải làm sao đây, nếu không có một Chiến thần khác làm sao có thể cảm nhận được nguồn năng lượng phát ra từ hắn chứ!" Hanz cuống cuồng nói, lòng hắn bây giờ thật sự đang cực kỳ rối bời.

Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói đằng sau ồm ồm vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn:"Bệ hạ! Để ta đi"

Chỉ thấy Artemis từ xa tiến lại gần, tay xách một túi tinh thạch vừa đi vừa kêu lạo xạo.

-Ồ ngươi đã về rồi à! À mà khoan? Ngươi nói ngươi đi tìm tên kia?
Hanz ngạc nhiên hỏi.

-Đúng, để ta đi, hiện giờ chuyện này gấp gáp, trước thứ cho ta chưa thể giải thích với ngài, chờ vác tên kia về giải quyết mối hậu họa, ta sẽ từ từ giải thích tất cả. Trước tiên, hai người lùi lại đi.

Nói rồi, chỉ thấy Artemis giơ hai tay ra, không gian lập tức chấn động kịch liệt, không khí đè nén cực lớn, Hanz và Natalia sửng sốt trước một màn này, không ai bảo ai, lập tức đồng thời lui lại.

Giờ khắc này, không khí xung quanh Artemis đã nén lại cực độ, rồi như có một luồng sức mạnh thần bí phá tan hết thảy, mở ra gông xiềng, một màn quen thuộc kia tái hiện, một bộ hoàng kim chiến giáp dần dần phủ lên, ôm trọn lấy cơ thể hắn, trên trán, một ngôi sao vàng kim dần dần hiện hình, cả cơ thể hắn phát ra xung quanh những luồng hào quang vàng óng. Người được chạm khắc bằng đá trắng, lấp lánh lớp mạ vàng.

Nhưng, toàn bộ một màn này chẳng kinh ngạc bằng sự việc tiếp theo xảy ra trên người Artemis.

Một đôi cánh rực cháy ngọn lửa thần thánh dần dần hiện lên sau lưng hắn. Một thanh cự kiếm rực lửa được nắm trong tay toát ra khí tức uy nghiêm mà đáng sợ.

Không cho hai người kịp phản ứng, Đôi cánh trên vai Artemis vỗ mạnh, lạp tức đưa cơ thể hắn bay lên trời, một giây sau, hắn như một tia chớp phi thẳng vào rừng sâu, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Chỉ là giờ phút này, đằng sau nơi khi nãy Artemis đứng là hai tên đần đang đứng đực ra ngây ngốc, triệt để trợn mắt há mồm nhìn nhau.

Hồi lâu sau, Hanz mới lên tiếng:

-Ta... Ta có nhìn nhầm không ?

-Hình như, hình như ta cũng nhìn không đúng. Natalia cũng cả kinh sợ hãi đáp lời.

-Cô nói đi, cô thấy gì? Hanz mau chóng nói.

Natalia nuốt nước bọt "ực" một cái rồi run run lên tiếng:

"Là...là Cánh chiến thần!" , là...là "Chiến thần 5 sao"!

Thả xong câu cuối hai người nhìn sang nhau, lại nuốt nước bọt"ực" một cái, đồng thời cùng nhau gật đầu rồi cùng nhau nói:

-Vậy là chúng ta đều không nhìn nhầm!










"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...