Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 17: Canh cá mỹ vị



Các món ăn được bưng lên, gần 500 con người được xếp thành 10 nhóm, quây một vòng tròn ngồi lại với nhau, ở chính giữa là một cái nồi to lớn đang bốc hơi nghi ngút.

Đang lúc mọi người hướng sự chú ý đến chiếc nồi, Rumba đi tới, nhấc nhẹ nắp nồi lên, một mùi hương nồng đậm tươi thơm xông thẳng vào mũi mọi người, ai nấy cố gắng hít lấy hít để chỉ sợ hương thơm ấy bay mất, nhìn một màu trắng sữa mê người nổi lên trên nồi nước, khiến cho bọn họ theo bản năng nuốt nước miếng ừng ực.

"Cái này, cái này là canh cá hả?". Một người thanh niên nhíu mày hỏi.

"Đây đúng là canh cá " Rumba nắm tóc nói ra.

"Canh cá? Đúng rồi, đã cực kỳ lâu ta chưa được ăn món này, còn nhớ ngày ấy đến thành Rouland-Thủ phủ về ngư nghiệp của Redlined, chính là bữa ăn cá đầu tiên cũng như cuối cùng của ta. Nhớ lại hương vị ấy thật chẳng biết dùng mỹ từ gì để miêu tả, thật sự không chờ đợi nổi muốn nhanh chóng được nếm thử món này." tên thanh niên kia hưng phấn khoa chân múa tay miêu tả.

Mọi người lúc này đây đã gấp không chờ nổi rồi, nước miếng đúng kiểu nước tràn bờ đê trôi hết ra ngoài miệng.

Bọn hắn cũng thật sự quá hâm mộ người dân của vương quốc này, quá cmn sung sướng mà, sướng đến mức khiến người ta không thể không ghen tị.

"Các ngươi không cần gấp gáp đâu, ai cũng có phần của mình." Rumba trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi, hôm nay vài người bọn hắn cáng đáng bữa ăn cho tận 500 cái miệng liền, thật sự quá dọa người mà! Sau đó dứt khoát cầm lấy một cái bát, tự múc cho mình  một bát canh cá uống một ngụm, "Ưm! Thật nóng hổi thơm ngon, canh cá đã chín rồi, các ngươi trực tiếp ăn uống đi, trong này còn có thịt, nhưng mà nhớ lúc ăn chú ý cẩn thận kẻo hóc xương cá. . ."

Đang khi nói chuyện, Rumba còn ra dáng phun ra một cái xương cá bén nhọn nhỏ nhắn, "Những miếng xương cá này nếu mắc trong cổ họng sẽ rất đau, lúc ăn, mọi người nhớ phải chú ý đấy!"

Mà cùng lúc đó, một bên khác, sau khi trực tiếp đem đám tân nhân ném cho Rumba chăm sóc, Hanz thật đúng là chẳng phải bận bịu tí gì, gặm lấy miếng thịt thỏ rừng béo ngậy trong tay, nhai ngon lành chẳng để ý tới bên miệng dính đầy mỡ sóng sánh, sau đó lại uống một ngụm canh cá lớn, cảm giác phê chín tầng mây, mọi phiền muộn cả ngày hôm nay lập tức đều tiêu tán, đương nhiên, duy nhất không được hoàn mỹ chính là thiếu chút gia vị. . . Nếu có một chút ớt cùng hạt tiêu, thì quả thật chẳng còn gì tuyệt vời hơn nữa.

Đồng thời, rau xanh cũng rất trọng yếu, mỗi ngày đều ăn thịt ăn cá, Hanz còn thật sợ khiến mình trở thành một tên béo phì, đến lúc đó thật sự chẳng tốt chút nào! Về phần mấy món rau củ Su hào, Súp lơ hôm nay thu hoạch được, hắn cũng chẳng có ý định đem ra làm thức ăn, bởi vì quá ít đi, chỉ có vài cây thôi, chẳng thể cung cấp cho đám người, vì vậy hắn đành sai người đi cuốc đất mà trồng xuống, đợi ngày mai thu thập về, sẽ chính thức khai tiệc rau củ.

Những thứ ấy đều hết sức trọng yếu, nếu mà nhanh chóng mở được hạng mục hạt giống, may ra ước mơ của hắn sẽ nhanh chóng trở thành hiện thực, nhưng chính hắn cũng chẳng biết phải tốn bao nhiêu điểm tinh hoa nữa, sau mấy ngày tiêu pha quá tay, hắn chỉ còn lại đúng 300 THL, cùng với một đống tinh thạch hôm nay kiếm được chưa kịp hấp thụ.

"Nếu cộng lại thì phải được tận 530 điểm? Chẳng biết có mở khóa được ô hạt giống không nhỉ? Hiện tại đám người đã quá đông, lại còn phải tiếp tục khuếch trương nữa, nếu không tìm được tinh bột để bổ sung chất dinh dưỡng thì săn bắt bao nhiêu cũng chẳng đủ, phải nhanh chóng dồn điểm mở khóa hạng mục này mới được" Hanz suy đi tính lại trong đầu.

-Bệ hạ! Thần đã hướng dẫn cho mọi người xong! Rumba nhanh chóng quay lại, cúi người chắp tay thi lễ với Hanz.

-Ồ, rất tốt, hôm nay đã vất vả ngươi rồi, nào ngồi xuống ngồi xuống, nhanh chóng ăn đi, hôm nay ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng các ngươi. Hanz vội vàng phất tay ra hiệu.

-Không vất vả chút nào, đây là nhiệm vụ của ta, cảm ơn bệ hạ quan tâm! Rumba tươi cười đáp lại một câu rồi đặt cái cơ thể phúng phính của mình xuống đất ngồi cùng đám người.

Một khoảng xung quanh Hanz này không đông như đám người khác, chỉ vỏn vẹn toàn tâm phúc của hắn. Ngay bên cạnh hắn đương nhiên là Natalia và Aliot, rồi tiếp xuống là Artemis, Ruller, Rumba, Baka, Yan. Chỉ còn thiếu mỗi tên Slay thôi.

Nghĩ đến thằng nhóc Slay hoạt bát, nhanh nhẹn, Hanz bất giác nhướn mày, trước khi đám người kia rời đi hắn đã nhắc nhở dù có thành quả hay không phải có mặt ở đây sau 7 ngày. Vậy mà bây giờ hắn vẫn chưa về, "có lẽ ngày mai hắn sẽ về thôi" Hanz thở dài một tiếng. Đối với thằng nhóc ấy, Hanz thực sự rất thưởng thức, hoạt bát nhanh nhẹn, lại rất được việc,như kiểu trời sinh ra chỉ định hắn làm một trinh thám. Thứ hai là cực kì hiểu chuyện và tiếp thu nhanh, còn nhớ lần đầu khi chiến đấu, hắn còn chẳng dám giương cung bắn địch, vậy mà giờ đây, hắn còn chẳng e dè thứ gì trên đời nữa. Thứ 3, hắn là một thần tiễn thủ cực kì lợi hại, so với Hanz tự xưng là "Siêu xạ thủ" cũng còn kém hơn hắn một bậc, Hanz đã định sẵn Slay sẽ là một cánh tay đắc lực của mình rồi.

Thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ, trông thấy đám người cũng đã đánh chén xong, Hanz đứng dậy, hô thật to:
"Mọi người chú ý"

Lập tức tất cả tiếng ồn ào bỗng nhỏ dần rồi ngừng hẳn lại, tất cả tập trung sự chú ý của mình lên người Hanz.

Thấy không khí đã im ắng xuống, Hanz tiếp tục:" Các người kể từ giây phút đến đây đã là một phần tử của đất nước này rồi, có người cũng đã được nghe người khác nói, nhưng có người thì chưa, nên hiện tại ta sẽ nhắc lại cho các ngươi một lần nữa. Tại đất nước Dressora này, tiêu chí đầu tiên chính là bình đẳng, bình đẳng giữa người với người, giữa nam và nữ, giữa giàu và nghèo, đặc biệt giữa các chủng tộc tồn tại với nhau, thú nhân, tinh linh, người lùn, con người tại đây đều được đối xử như nhau, bất cứ một sự kỳ thị nào, ta sẽ thẳng tay xử trí. Đặc biệt từ nay về sau, trách nhiệm của các ngươi là truyền bá thứ ý niệm này với tất cả những người mới đến, lan rộng thứ ý niệm này cũng chính là ước mơ ta xây dựng vương quốc này, ta muốn một quốc gia tự do, bình đẳng, thoải mái và đáng sống nhất, là mỗi con dân trên đất nước này có lao động thì sẽ không bao giờ phải đói, là mỗi khi ra đường tràn ngập tiếng cười và nét vui tươi trên gương mặt kẻ đối diện. Để đạt đến ngưỡng cửa ấy, không phải mình ta mà chính các ngươi cũng sẽ phải nỗ lực rất lớn. Các ngươi có hiểu ý ta không, có muốn một cuộc sống hạnh phúc như vậy không?

Khi âm thanh cuối cùng điểm xuống, tất cả gần 500 con người dù mới dù cũ vẫn như lần đầu tiên nghe được, sự khao khát về một tương lai tốt hơn hiên rõ trên nét mặt hưng phấn của từng người họ. Ngay sau đó, gào la phấn khích.

"Nguyện vì Bệ Hạ góp sức! Nguyện vì Dressora hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn!"

-Tốt, rất tốt, hiện tại các ngươi thu dọn rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ là một trang vở mới đối với tất cả mọi người, tất cả sẽ phải cố gắng rất nhiều đấy. Hanz phất tay cho bọn họ lui.

Sau đó, hắn quay đầu qua đám người tâm phúc, vỗ vai Aliot: "Các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, từ ngày mai các ngươi sẽ cực kì bận rộn đấy".

Nói rồi hắn rời đi bước chấn hướng về căn nhà của mình mà đi.

Tất cả mọi người sau khi dọn dẹp, quay trở về lều của mình, đám người mới thì vui vẻ hơn ai hết, suốt trên đường trở về lều, chuyện trò rối rít, trên gương mặt đều là nở hoa, ngày hôm nay đối với bọn hắn quả thực như là mơ vậy. Hết nhìn thấy những món đồ li kì, lại đến tìm được nguồn nước, rồi thức ăn, lại còn được ăn một bữa thật ngon, quả thực ngoài hai từ "thiên đường" ra thì bọn hắn cũng chẳng biết dùng từ gì để miêu tả so với cuộc sống khổ cực rét mướt, cả ngày mới được một bữa ăn tí tẹo của bọn hắn cả.

Nhưng, vẫn có một người con gái xinh đẹp dưới ánh trăng hiện ra một vẻ mặt xoắn xuýt.

-Vậy mà thật đúng như mọi người nói, hắn không ghét bỏ chúng ta, hắn không ghét bỏ chủng tộc khác, nếu tinh linh tộc ai nấy đều có thể sống những ngày tháng tự do, không phải trốn tránh sự truy lùng săn bắt của những tên quý tộc kia thì thật tốt. Ta... Ta nên tìm hắn, đúng, mọi người vẫn đang chờ ta, ta phải tin hắn, không còn lựa chọn cho ta nữa rồi. Isabella cắn chặt môi mình, hai nắm đấm nhỏ nắm chặt lại với nhau hạ quyết tâm.

Đêm ấy, chú định là một đêm mất ngủ với cô nàng!




"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...