Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 12: Ta muốn lấy một người vợ thú nhân



Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Hanz dắt tay Natalia rời khỏi căn nhà như chưa có gì xảy ra.

Trông thấy hắn đi ra, đám người đầu tiên là nhíu mày nghi hoặc, sau đấy vội vàng quay ngoắt đầu qua hai bên, tên thì huýt sáo, kẻ thì ngắm mặt trời. Nhìn biểu hiện kì lạ của đám người, Hanz quay sang thì hiểu con mẹ nó luôn, giờ phút này mặt Natalia đỏ ửng như quả cà chua chín, cắn chặt môi, cúi gằm mặt lững thững bước đi. Cái dcm "Như thế này thì khác gì lạy ông con ở bụi này cơ chứ, tại sao cô nàng này da mặt lại mỏng như thế a? Tại sao lại ngốc như thế a?" ,"Các người làm ơn tin ta đi, thật ra ta chưa hề làm gì cả, con me no, nhân phẩm của ta không đáng tin đến thế sao?" Hanz bực tức chửi thầm trong lòng không thôi, liền kéo qua chuyện khác đuổi đám người đi vào tham quan phòng, sau đó kéo mấy tên thợ qua một bên đưa cho bọn hắn mấy bản vẽ đơn giản hơn, bắt đầu chế tạo hàng loạt.

Sau khi nhóm cuối cùng đi ra, đám đông lúc này đang ồn ào bàn tán, ai nấy trên mặt đều là những biểu hiện kinh ngạc, khoa chân múa tay kể cho nhau nghe về những thứ mà lần đầu tiên mình được thấy trên đời thì đúng lúc này, ba người đàn ông cởi trần hớt hải chạy về phía này.

Đấy chính là 3 thành viên của Thần Vệ Quân.

Trông thấy Hanz, ba người lập tức chạy lại, quỳ một chân xuống trước mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn nói: "Bệ hạ, bệ hạ, chúng ta đã tìm ra một loài củ mới, giống hệt trong quyển sách sáng nay ngài cho bọn ta xem, ừm...ừm, gọi là...gọi là gì ấy nhỉ?"

"Gọi là củ su hào thưa bệ hạ!" Một tên quỳ bên cạnh nhắc chêm vào, rồi đồng thời cả ba mở chiếc áo ôm nãy giờ như bảo vật trong lồng ngực ra, đập vào mắt mọi người là những cây thảo có thân phình thành củ hình cầu,  bên ngoài vỏ màu xanh nhạt mềm, bóng loáng. Lá có phiến hình trứng, trơn, phẳng, màu lục đậm, có mép lượn sóng, xẻ thuỳ ở phần gốc, cuống lá dài. Cụm hoa chùm ở ngọn thân. Quả có mỏ rất ngắn, chứa nhiều hạt nhỏ, có góc cạnh.

Nhìn thấy đám người kia trần như nhộng trong gió tuyết, tay vẫn khư khư ôm mấy củ su hào, Hanz vừa thương vừa buồn cười, sai người lấy cho bọn hắn mấy tấm áo da thú mặc vào khiến bọn hắn cảm động rớt nước mắt, đoạn lại nhìn qua những cục tròn nhỏ nhắn kia.

"HAHAHA...! Cái này, con mẹ nó đây chính là củ su hào trong truyền thuyết a!". Vẻ mặt Hanz hưng phấn không giấu nổi, cảm xúc tuôn cmn trào, ngẩng đầu lên trời, cười ha hả thật to.

Thời khắc này, Hanz quả thực có thể thề với trời, trong mấy chục năm cuộc đời từ lúc đẻ ra cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mấy củ su hào mà mừng đến mức chết đi sống lại như vậy. Cuối cùng cũng tìm thấy rau củ a!, phải biết rằng mùa đông như này, ngay cả trong kinh đô cũng chẳng có rau xanh mà ăn.

"Rất tốt, rất tốt, các ngươi lập công lớn! Hôm nay ta thưởng cho mỗi người các ngươi một con cá béo mập nhất, haha!" Nói tới đây, tựa như lại nghĩ tới cái gì, Hanz lại vội vàng truy hỏi một câu, "Ở nơi đó có phải hay không vẫn còn những củ su hào giống vậy?"

"Rất nhiều, cơ bản khắp nơi đều có thưa bệ hạ!" Ba người vừa được khen thưởng hưng phấn đồng thanh đáp.

"Hôm nay, các ngươi cứ nghỉ ngơi thả lỏng một chút, sáng mai ta sẽ điều một đội người cho ngươi, ngươi mang bọn hắn đi đào toàn bộ những củ su hào kia trở về cho ta, nhớ lấy, đào cả rễ cây cùng củ mang về. . ." Đang lúc nói chuyện, Hanz bỗng cầm lấy một củ lên tay, "Phải tận lực mang về hoàn chỉnh , nếu có thể, tốt nhất ngươi hốt cả đất về luôn cho ta."

Nói xong, đang chuẩn bị đi làm việc khác, Hanz mới đi được hai bước, tựa như lại nhớ ra cái gì đó hắn dừng lại quay đầu hỏi, "Đúng rồi, tại sao lại chỉ có 3 người các ngươi, đám người kia đâu?

"Thưa bệ hạ, đây đều là ý của ngài Slay ạ, ngài ấy muốn gia tăng tốc độ tìm kiếm cũng như không bỏ sót một khu vực trống nào, nên chia ra thành 4 đội, mỗi đội 3 người, riêng đội ngài ấy 2 người ạ!"

"Ừm, ngươi đi nghỉ đi!". Hanz gật đầu hài lòng, không phải bởi vì ý kiến của Slay lợi hại ra sao, cái hắn để ý là cách xưng hô của tên kia. Mấy ngày nay, hắn luyện binh theo kiểu quân đội, đám người Thần Vệ Quân và Thần Thú Quân đều răm rắp tuân theo quy củ, cái hắn không yên lòng là đám người Thần Thám Quân, may mà bọn người kia vẫn biết trên dưới, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm!

Đúng lúc ấy, lại có thêm 3 tên nét mặt hưng phấn từ xa chạy về phía này.

"Con mẹ, hôm nay khí vận phải gọi là bùng nổ a! Bình thường chẳng thấy mống nào, hôm nay lũ lượt kéo nhau về" Hanz chửi tục trong lòng một câu.

3 tên quỳ xuống, đúng như những gì Hanz nghĩ, lại là một màn như vừa nãy xảy ra, có điều lần này lại là súp lơ- món ăn hoàng cmn tộc mà Hanz cực kì yêu thích, do sự kích động đã được san sẻ bớt bởi ban nãy, nhưng vẻ mặt Hanz không tránh khỏi cực kỳ hưng phấn. Lại khen thưởng bọn hắn một chút, ra hiệu cho mọi người tiếp tục công việc, còn đám người Thần Thám Quân mau đi nghỉ ngơi, ngày mai xuất động thu hoạch, Hanz vẫy tay gọi Natalia rồi nhanh chóng bước chân về phía căn nhà gỗ của mình.

"Vì sao ngươi lại làm thế với ta?" vừa bước vào căn phòng tầng 3, Natalia nhẹ giọng hỏi. Ban nãy do sợ mọi người đợi lâu sinh ra hiểu nhầm, nàng chẳng muốn ở lại lâu truy cứu tên nam nhân vô lại kia, vội vàng theo hắn ra ngoài, đến giờ mới có thời gian ở riêng, nhất quyết muốn làm rõ chuyện.

"Trách cô quá xinh đẹp, mê người đi" Hanz liếc nhìn cô nàng, cười hì hì trêu chọc một câu.

"Ngươi...Ngươi nghiêm túc cho ta" Natalia tức giận giậm chân nói.

"Ta nãy giờ vẫn luôn nghiêm túc với cô mà"
"A a! Được rồi, để ta nói là được chứ gì"
Mắt thấy tay cô nàng đã đưa xuống chân chạm vào cặp chủy thủ giắt trong đó, Hanz vội vàng xua tay nói.

"Mau nói" Natalia tức giận trở về một câu.

"Hừm! Bắt đầu từ đâu nhỉ? Umm ta cũng chẳng rõ nữa, chỉ là cô cho ta một cảm giác đặc biệt, một cảm giác từ trước đến nay ta chưa từng có, như kiểu gia đình vậy, ừ đúng là gia đình. Ở cạnh cô ta cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái nói ra những tiếng lòng của mình, hơn nữa... hơn nữa lúc ấy cô đẹp thật nên ta không kìm lòng nổi...Xin, xin lỗi!" Hanz nhìn về nơi xa xăm qua khung kính kể một tràng dài, rồi hướng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Natalia như cầu xin sự tha thứ.

"Ngươi nói lung tung gì thế, gì mà không kìm lòng nổi!" Nói đến đây, mặt nàng đã đỏ rần, nghĩ lại tình cảnh lúc đó, chính nàng cũng buông thả cảm xúc để tên kia lợi dụng cơ hội cướp đi nụ hôn đầu của nàng, bản thân nàng cũng rất rối rắm, lại nghĩ về những kỉ niệm của hai người, từ lần đầu tiên hắn cứu nàng trong rừng, đến lần thứ hai mạo hiểm cả mạng sống đỡ đòn hộ nàng, rồi gần đây nhất, lúc tuyệt vọng nhất, trong màn nước, nhìn thấy gương mặt ấy hiện lên trước mặt, nàng không tự chủ sinh ra một cảm giác ỷ lại, cảm giác chỉ cần có gương mặt ấy xuất hiện, nàng sẽ chẳng có việc gì.

Nhưng rồi đột nhiên nàng mở to mắt tỉnh lại, không thể nào, không thể nào, ngươi vì hắn căn bản không phải người cùng một thế giới, tỉnh táo lên Natalia.

Nhìn thấy cô nàng trước mặt đột nhiên ôm đầu lắc qua lắc lại, Hanz thầm nghĩ " chẳng lẽ ta nói sai gì sao ?"

Rồi cười hì hì đợi cô nàng tha lỗi.

"Nhìn ta có gì đáng cười sao?" Natalia liếc mắt qua nhẹ nhàng hỏi.

"Không, không, cô xinh đẹp như vậy, làm gì có gì đáng cười cơ chứ" Hanz xua xua tay rồi lại chêm thêm một câu.

"Muốn yêu còn chẳng được nữa là".

Hanz căn bản không ngờ rằng sau khi nghe được câu đó cúi đầu không nói, một lát sau mới nhẹ nhàng thốt ra từng chữ: " Nhưng ta không phải con người...Ta là thú nhân... Từ trước đến giờ chưa có con người nào lấy thú nhân cả..." Nói đến cuối cùng, giọng nàng càng nhỏ như muỗi kêu, mang trong đấy một sự tủi thân, tang thương.

Hanz nén đau lòng, tiến đến bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, cúi đầu xuống ngang bằng gương mặt nhỏ đang cúi xuống kia, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: "Thú nhân thì sao chứ? Thú nhân rất tốt mà! Ta ngược lại muốn lấy một người vợ thú nhân đấy! Nói rồi hắn bế xốc cô lên giường.

Đoạn ôm chặt lấy cô, ngửi hương thơm ngào ngạt trên tóc, sau đó... sau đó lăn con mẹ nó ra ngủ a....?!!!!

Mặc dù nhiều người đọc đến đây sẽ mắng hắn không bằng cầm thú nhưng thật sự Hanz cực kỳ mệt mỏi, dạo gần đây mặc dù mọi người đã đi vào khuôn khổ, nhưng hắn luôn phải chỉ đạo, sữa chữa đưa ra ý kiến cho mọi người.

Giờ này, đang nằm trong lồng ngực Hanz cực kì ngoan ngoãn, Natalia cảm nhận được sự ấm áp mà nàng tìm kiếm bấy lâu, cảm giác này với nàng thật sự quá quý giá, nàng đã bao lâu rồi chưa được cảm nhận nó? Có lẽ đã rất lâu rồi, từ khi mẹ nàng mất,  chẳng ai ôm nàng như vậy cả, à,không đúng, còn có một lần, lúc ấy trong cơn mê man, sau khi được gã nam nhân ấy cứu lên từ mặt nước, gã cũng đã ôm nàng trong tay, nghĩ đến đây, Natalia bỗng nhiên ngẩn người, nhớ lại hôm đó, hình như chính nàng đã bị tên khốn này cướp mất nụ hôn đầu từ lâu rồi chứ chẳng phải hôm nay??? Thế mà nãy giờ cứ một mực xoắn xuýt, kêu khổ một tiếng trong lòng, sau đấy Natalia tiếp tục im lặng lắng nghe từng nhịp thở của người con trai bên cạnh, nàng nghiêng đầu, nhìn qua khuôn mặt đầy mệt mỏi của Hanz, bỗng suy nghĩ xuất thần.

Nàng nhớ tới những lời nói ban nãy của hắn, nhớ tới những khoảnh khắc hạnh phúc cạnh hắn, trong bất tri bất giác, đã đem tâm trao cho hắn, liền lẳng lặng ôm lấy Hanz, cùng chìm vào giấc ngủ.








Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố