Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 24: Chương 24



CHƯƠNG 24: SAI LẦM SẼ BAO CHE KHUYẾT ĐIỂM SAO?
Editor: Luna Huang
Thanh Chỉ Diên có chút im lặng nhìn Vô Ngôn thần sắc lạnh nhạt đối diện, gia hỏa này, da mặt dày thật mà. Ngược lại mang mặt nạ, người khác cũng nhìn không thấy mặt hắn đỏ, thật là chuyện tốt a.
Cái gì gọi là ta đói bụng? Đây không phải là rõ ràng hắn nói muốn ăn cái gì sao?
Chỉ bất quá, dựa vào gì bảo nàng cho hắn ăn nha?
Nhìn thấy mình nói nửa ngày cũng không ai phản ứng lại, Vô Ngôn ninh mi, lại nói một câu, “Ta đói bụng.”
Thanh Chỉ Diên đảo cặp mắt kinh bỉ một phen, “Ngươi đói bụng có quan hệ gì với ta?”
“Ta muốn ăn.”
“Không có dưđâu.” Thanh Chỉ Diên cũng không muốn cùng Vô Ngôn dính dáng quá sâu, gia hỏa này, không rõ lai lịch, tuy rằng thân phận có thể rất cao, nhưng nàng không để vào mắt, nàng chỉ là không muốn tìm phiền toái cho mình.
Vô Ngôn nhưng cũng không nói nhảm thêm nữa, chỉ là dùng đôi mắt mong đợi mạnh mẽ nhìn chằm chằm Thanh Chỉ Diên, coi như muốn trên mặt của nàng nhìn ra một đóa hoa vậy.
Một hồi, Thanh Chỉ Diên để cái muỗng trong tay xuống, bị người nhìn chằm chằm như vậy, đâu còn có tâm tưăn cái gì?
Trừng mắt nhìn Vô Ngôn, Thanh Chỉ Diên hướng về phía Thủy Vân phất phất tay, “Đi, lấy thêm chén đũa cho hắn.”
“Vâng, tiểu thư.” Tuy rằng Thủy Vân không biết Vô Ngôn đến đây lần này là vì cá gì, nhưng lại sẽ không làm trái ý tứ của Thanh Chỉ Diên.
Thủy Vân đứng dậy liền đi qua đưa cho Vô Ngôn một chén cháo, một bộ chén đũa.

Vô Ngôn cũng không nói nhiều lời vôích, trực tiếp cầm muỗng lên bắt đầu ăn. Mặc dù là cháo rất thông thường, nhưng không biết vì sao, ở chỗ này ăn đặc biệt ngọt ngào.
Còn có chút thức ăn như vậy, mấy thứđồ bình thường, có thể thế nào ngày hôm nay hắn nhìn lại vô cùng thuận mắt như vậy?
Đột nhiên, leng keng vài tiếng giòn hưởng, Thanh Chỉ Diên cùng Vô Ngôn đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.
Vô Ngôn ho nhẹ một tiếng, lúng túng rút tay về.
Thanh Chỉ Diên dùng chiếc đũa gắp lên miếng cà rốt giòn giòn, cắn một cái, “Mới đến đây lần thứ hai, ngươi cư nhiên đoạt đồăn của ta?”
“Trùng hợp thôi!”
“Còn không phải sao!” Thanh Chỉ Diên tức giận. Lần thứ nhất là trùng hợp, hai lần, ba lần còn có thể nói là trùng hợp sao?
Từ khí hắn bắt đầu cằm đũa, nàng ăn cái gì, hắn liền theo ăn liền theo cái đó, cái này chẳng lẽ không phải là vấn đề sao?
Buông đôi đũa trong tay xuống, Thanh Chỉ Diên cầm khăn lên lau miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Vô Ngôn nói, “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?”
Vô Ngôn đưa tay cầm lấy khăn, trực tiếp lau miệng.
Thanh Chỉ Diên trợn to mắt nhìn thái độ tự nhiên của Vô Ngôn đối diện, nam nhân này, suy nghĩ không có bị con lừa không?
Khăn nàng vừa lau qua miệng, hắn, hắn tại sao có thể tiếp nhận cầm lên lau miệng của bản thân?
Thủy Duyệt vừa nhìn cũng liền phát hỏa, nàng ngoài cửa chạy vào, đoạt lấy khăn trong tay của Vô Ngôn, giận dữ hét: “Ngươi làm cái gì? Đây chính làđồ của tiểu thư của chúng ta dùng đó.”

Vô Ngôn lạnh lùng liếc mắt quét tới, không phải Lệ Tiểu Tiên đã dùng qua, hắn còn khinh thường sử dụng đây.
Thủy Duyệt bị cái nhìn kia làm cả người sợ hãi, ánh mắt của nam nhân này thế nào sắc bén như vậy? Tuy rằng bản thân nàng cũng là cao thủ, có thểđối mặt với nam nhân này, lần đầu tiên nàng một loại cảm giác sợ hãi.
“Thủy Duyệt, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Thanh Chỉ Diên hướng về phía nàng phất tay một cái.
Thủy Duyệt có chút không yên lòng, cắn môi, lẩm bẩm mấy câu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên dựa lên gối sau lưng, mắt lạnh quét tới, “Đến địa bàn của ta, mắng nha hoàn của ta, lá gan của ngươi trái lại rất lớn a.”
Vô Ngôn đứng dậy, trực tiếp đem bàn ăn bưng lui xuống. Sau đóđem vàn cờ nhỏđặt lên: “Tiếp một ván.”
“Nếu như ta nói không?” Thanh Chỉ Diên nhướng mi.
“Tùy ngươi vui vẻ, lại một ván, bất vô bất khả.”
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, gia hỏa này, nói tích tự như kim (Luna: quý chữ như vàng), bản thân cũng không ngại đè nén hoảng. “Ta mặc kệ nhiều như vậy, nói chung ngươi khi dễ nha hoàn của ta là không được.”
Gương mặt ủy khuất của Vô Ngôn, rốt cuộc là ai khi dễ ai? Phân minh chính là tiểu nha đầu kia không để cho hắn xem sắc mặt tốt, không mặt không mũi. Chẳng lẽ, một nam nhân như hắn không thể phản kháng?
“Khi dễ nha hoàn của ta chính là khi dễ ta.” Thanh Chỉ Diên cầm một châm lông trâu hướng về phía phóng ra, sau đó nhãn thần liền âm lãnh nhìn chằm chằm ngực của hắn, “Tư vị của đau lòng có thể không quá tốt a.”
Vô Ngôn tức giận khóe miệng co rút, gặp qua kẻ bao che khuyết điểm, nhưng cũng chưa từng gặp qua người bao che khuyết điểm ghê gớm như vậy.

Đó bất quá là nha đầu mà thôi, có gìđặc biệt hơn người?
Lần này, hắn có thể xem như là thấy được trình độ bao che khuyết điểm của nha đầu này, sau này, hắn vẫn ít cùng nha hoàn kia chấp nhặt, tiết kiệm hơi sức, vậy cũng không đáng rồi.
“Sau này nếu như nha đầu kia lại trêu chọc ta. . .”
Thanh Chỉ Diên thu hồi châm lông trâu, “Sẽ không, chơi cờđi.”
Vô Ngôn không nói gì, nha đầu này, trở mặt quả thực so với lật sách còn nhanh hơn. Vừa còn đường hoàng muốn động thủ với hắn, lúc này liền nở nụ cười.
Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, không phải sao.
Buổi tối này, lần này nàng cũng gặp được kình địch rồi, muốn thắng, có thể không đơn giản như vậy.
Quay đầu nhìn lướt qua dưa lê Vô Ngôn tặng, tò mò trỗi lên, thả chóp mũi, hít một hơi thật sâu. .
Quay đầu nhìn bên ngoài, ánh trăng cao treo trên bầu trời, sương mù cũng hạ một tầng rồi.
Nhìn vầng trăng kia, chống, Thanh Chỉ Diên lâm vào trầm tư. Không phải chưa từng có người tặng đồ cho nàng, có thể giống Vô Ngôn như vậy, cũng rất ít.
Không có gì đồ quý trọng, nhưng hàm chứa tâm ý nồng nặc.
Một cành hoa, mấy quả dưa gang, thật đơn giản trái lại càng có thể thâm nhập nhân tâm.
Ngươi rốt cuộc muốn đánh cái chủý gì? Lòng của Thanh Chỉ Diên có chút rối loạn.
Liên tiếp mấy ngày, Vô Ngôn cũng đến, nếu đến vào dùng cơm, hắn sẽăn liền vài hớp. Nếu không, cũng không nói nhiều lời vôích.
Mỗi đêm hai người cũng chơi cờ, chỉ bất quá, mấy ngày trôi qua, hai người lại vẫn như cũ chưa thể phân thắng bại.

Mấy ngày trôi qua, mỗi khi sắc trời mờđi là lúc, Thanh Chỉ Diên bắt đầu có chút mong đợi.
Không chỉ là chờ mong người nam nhân bất phân thắng bại kia, nàng lại càng hiếu kỳ hôm này hắn sẽđến tặng vật gì cho mình.
Mấy ngày qua, gia hỏa kia thứđò gì cũng đem đến tặng, Ăn được, dùng được, chơi được, tuy rằng không phải đồ trân quý gì, nhưng lại vô cùng tinh xảo, cũng đủ thấy dụng tâm của hắn.
Tối hôm đó, đến giờ rồi, Vô Ngôn vẫn chưa xuất hiện.
Qua chưa tới nửa giờ sau, Thanh Chỉ Diên phân phó Thủy Duyệt thu thập bàn cờ, đứng dậy dựđịnh đi nội thất nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổđột nhiên vang lên thình thịch vài tiếng giòn hưởng, như có người đang gõ cửa sổ vậy.
Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, có chút tức giận. Nàng cư nhiên bởi vì gặp một nam nhân chỉ gặp qua vài lần mà có tâm thần linh tinh, có người đến cư nhiên cũng không nhận thấy được.
Nheo mắt lại, thân hình thoắt một cái, nàng liền trực tiếp từ cửa dổ bay ra ngoài.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Huynh đệ, ngươi dùng loại thủđoạn lấy lòng nữ nhân cũng quá vụng về rồi?
Mỗ mặt nạ nam tử lãnh nhược băng sương hừ, mọi người có biện pháp khác, mỗi hoa có mỗi mắt người nhìn, ngươi quản được sao?
Đối với ngươi không có tác dụng, nói không chừng đối với nàng có tác dụng thì sao?
Mỗ nữ bĩu môi, ai nói cho ngươi biết là có tác dụng? Ta mới không ăn bị tác động, không ai có thể nhiễu loạn lòng của ta, không ai có thể!
Mỗ mặt nạ nam tử triệt để há hốc mồm!
Chú: Nói, thân môn đoán thử xem nha, lại ai tới rồi? Nhìn trời. . .