Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 28: Trương Gia



Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

_____________________________

Chương 28: Thôn Trương Gia

Tô Mạc còn thiên không lượng liền đã rời giường, là một giám đốc điều hành cấp cao làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều ở hiện đại, Tô Mạc tỏ vẻ sinh hoạt trước kia quá sa đọa.

Cỏ dại dưới mái hiên còn mang theo sương sớm, bởi vì họ đến đúng lúc vụ thu hoạch mùa thu nên gia đình Trương đã từ đồng ruộng thu một đống lương thực lớn trở về.

Sáng sớm còn có chút lạnh lẽo, Trương Đại cùng cùng mấy tức phụ nhi tử lại mồ hôi đầy đầu, sau khi nhìn thấy Tô Mạc dậy sớm như vậy rất kinh ngạc: "Công tử sao không nghỉ ngơi thêm một chút?"

Tô Mạc cười cười nói: "Dậy sớm ngủ sớm thì thân thể mới khỏe mạnh được."

Năm nay Tây Giang lũ lụt không thu hoạch được gì, tuy rằng những nơi khác ở Thanh Quốc không bị tuyệt thu nhưng sản lượng cũng giảm hơn phân nửa. Tô Mạc lại nhìn những hạt thóc no đủ mà Trương Đại đã thu thập, bày biện ra ánh vàng kim mê người, không khỏi có chút nghi hoặc, hỏi: "Lão nhân gia, năm nay khắp nơi thu hoạch đều không tốt, vì sao hạt thóc nhà ngươi lại tốt như vậy?"

Con trai thứ hai của Trương Đại có đôi mày rậm mắt to, thân thể chắc nịch làn da ngăm đen, khuôn mặt bất cần nhếch miệng cười nói: "Đây là một loại thóc mà cha ta tìm được ở trong núi, sản lượng so với hạt thóc bình thường cao hơn gấp rưỡi, đây là do cha ta đã đào tạo nhiều năm mới thu được như vậy."

Điều này có gì đặc biệt, có phải chính là biến chủng tự nhiên?

Lúa nước lai!

Tô Mạc cảm thấy trái tim của chính mình đang nhảy lên "thình thịch" một cách nhanh chóng, cậu kìm nén lại tâm tình đang kích động hỏi: "Xin hỏi lão nhân gia ngài một mẫu đất có thể thu được bao nhiêu lương thực?"

Trương Đại Đồng không dấu vết trừng mắt nhìn nhi tử một cái, nói: "Năm nay một mẫu đất đại khái thu được năm đán."

Một đán tương đương với 150 cân, vậy năm đán chính là 750 cân. Cho dù là trong một năm mưa thuận gió hoà thì một mẫu đất tốt nhất cũng chỉ thu hoạch được như thế này.

"Vậy một mẫu đất của ngài thu được nhiều nhất là bao nhiêu đán?" Tô Mạc lại hỏi.

"Hồi công tử, sáu đán có thừa." Trương Đại không chút hoang mang đáp.

Hơn 900 cân!!!

Tô Mạc cảm thấy trái tim của chính mình như sắp nhảy ra ngoài.

Ý thức được chính mình đã nhặt được bảo bối, Tô Mạc lập tức mời Trương Đại cùng vào trong nhà.

Trên chiếc bàn vuông trong đại sảnh, một bàn bày những món ăn còn tính là thịnh soạn đã nguội lạnh.

Vân Phi Vũ, Liễu Hi, Tần Nghiệp còn có cả Lam Lan từng người đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, vì Thái Tử chưa đến nên ai cũng không dám động đũa.

Lam Lan đối mặt với vài vị hậu cung tuyệt sắc của Thái Tử có chút không được tự nhiên, thấy không khí nặng nề nàng liền đứng dậy nói: "Ta đi đem đồ ăn hâm nóng lại, tiểu Hi ngươi đi thỉnh Thái Tử tới dùng cơm."

Một thân xiêm y màu đen bình thường mặc ở trên người Liễu Hi lại tràn ngập một loại xinh đẹp dụ hoặc, hắn thân cao chân dài, mấy cô con dâu của nhà Trương Đại cũng không dám nhìn hắn.

Liễu Hi vừa đi tới nơi mà Thái Tử nghỉ ngơi tối qua, liền nhìn thấy hai vị môn thần mặt vô biểu tình.

"Công tử còn ở bên trong không?" Liễu Hi hỏi.

Thi Nặc mặt vô biểu tình gật gật đầu.

Liễu Hi lại nói: "Đã sắp qua thời gian dùng cơm, làm phiền hai vị thỉnh công tử dùng cơm."

Thi Nặc gật đầu xoay người gõ cửa: "Công tử đã đến giờ người nên dùng cơm rồi."

Trong phòng, Tô Mạc đang cùng Trương Đại trò chuyện với nhau thật vui khi nghe được tiếng của Thi Nặc mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện bản thân thật sự đang rất đói bụng, chỉ là vừa rồi vì quá kích động nên cậu đã quên mất điều này.

Tô Mạc có chút ngượng ngùng nói: "Là ta thất lễ." Sau đó cậu đối với người ngoài cửa nói: "Đem đồ ăn đưa vào đây đi."

"Vâng." Sau khi Thi Nặc đáp lại thì liền đi chuẩn bị điểm tâm cho Tô Mạc.

Suốt một ngày Tô Mạc đều đem chính mình và Trương Đại nhốt ở một phòng. Nếu không phải buổi tối hai người không có gì khác thường xuất hiện ở trên bàn cơm thì sẽ khiến người khác cho rằng khẩu vị của Thái Tử trở nên quá mặn.

Sáng sớm ngày hôm sau Tô Mạc mang theo người lại lần nữa tiếp tục lên đường. Chẳng qua Thi Nặc đã bị cậu để lại ở thôn Trương gia cùng với vài tên ám vệ khác.

Tô Mạc cấp cho Thi Nặc một mệnh lệnh là mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải bảo vệ tốt Trương Đại và gia đình.

Người này còn có những hạt thóc đó, điều này quá quan trọng.

Đến khi chạng vạng, đám người Tô Mạc đã đi tới thành Kim Dương.

Tường thành rách nát không biết đã bao lâu chưa tu bổ, binh lính thủ thành vẻ mặt dữ tợn áp bức bá tánh. Khi chúng nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa thì trước mắt lập tức sáng ngời.

Một con dê béo đã đến.

Vài tên lính liếc nhau ám chỉ.

_____________________________
— QUẢNG CÁO —