Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 1: Xuyên Qua



Editor & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
_____________________________

Chương 1: Xuyên Qua

Một mùi hương thơm ngọt xộc vào mũi thiếu niên, trong bóng tối, cơ thể cậu bị một vật nóng bỏng kéo căng ra. Khoái cảm tột độ khiến những tiếng rên rỉ trầm thấp không thể kiểm soát được thoát ra. Trước khi kịp tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong đầu, cậu đã rơi vào khoái cảm vô bờ bến.

Phía sau tấm rèm lụa vàng, khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân hiện ra, giống như một thiên thần đang ngủ say. Bất cứ ai gặp cậu lần đầu tiên sẽ không thể liên tưởng hắn với ác quỷ trong miệng nhà Thanh là cùng một người.

Tần Nghiệp lê thân thể bầm tím, mặt không biểu tình đứng dậy, nhìn người đang ngủ trên giường, trong mắt lóe lên tia sáng dữ tợn. Trần truồng, y bước vào bồn tắm lớn phía sau cung điện của Thái Tử, hoàn toàn không màng đến cơn đau dữ dội do những vết thương gớm ghiếc trên cơ thể gây ra.

Tô Mạc chậm rãi mở mắt ra, một nữ tử mặc lam y cúi đầu cung kính nói: "Điện hạ, xin để ta giúp người thay y phục."

Tô Mạc bình tĩnh gật đầu, từ trên chiếc giường lớn làm bằng vàng ròng đứng dậy. Nhìn căn phòng này, ngay cả sàn và mái hiên cũng được dát vàng, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên một cách tinh tế.

Thị nữ lam y nhanh chóng mặc quần áo cho Tô Mạc. Trong suốt quá trình, cô ấy thậm chí còn không nhìn lên. Cô nhớ đến thị nữ mấy ngày trước đã bị móc mắt vì dám nhìn Thái Tử, không khỏi lạnh cả người. Sợ vô tình xúc phạm Thần chết, cô càng cẩn thận hơn trong từng cử động của mình.

Tô Mạc có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Ngọc Châu. Đối mặt với kẻ giết người hàng loạt biến thái như Tô Mặc Trì, ít nhất cô cũng có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy ở bề ngoài, điều này khiến Tô Mạc chỉ có thể ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ cậu đã trở thành kẻ giết người hàng loạt biến thái, Tô Mạc âm thầm thở dài trong lòng, quả thực vừa là phúc vừa là họa mà.

Để bồi thường cho cậu, người chủ xe đã đâm cậu ở kiếp trước đã đưa cậu đến thời không này. Cậu vốn tưởng rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp, nhưng không ngờ mỗi bước đi lại phải đối mặt với một cơn khủng hoảng mới!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mạc có chút lạnh lùng. Tô Mạc tuy rằng đã chết một triệu lần, nhưng cậu cũng không muốn chết lần thứ hai.

Ngọc Châu đang buộc đai lưng cho Tô Mạc toàn thân đều run rẩy, cảm giác ớn lạnh đột ngột thấm sâu vào tận xương tủy, khiến sắc mặt cô tái nhợt. Cô nhanh chóng cài chiếc cúc cuối cùng rồi lập tức bước sang một bên, cúi đầu cung kính hơn, như muốn hòa vào nền đất. Tô Mạc có chút lo lắng cô gái này sau này sẽ mắc bệnh thoái hóa đốt sống cổ. Cậu tiến về phía cô, nhận ra cô càng sợ bị cậu hù chết, cậu lắc lắc ống tay áo nói: "Đi đến Ngự Thư Phòng của hoàng cung."

Ngọc Châu cúi đầu. Mở cửa đi theo Tô Mạc, cô thầm nghĩ, Thái Tử đã mấy tháng không có tới Ngự Thư Phòng, chẳng lẽ y đã nghĩ ra một phương pháp tiêu khiển mới sao? Ngọc Châu toàn thân run rẩy, không dám nghĩ đến những điều khủng khiếp đó nữa....

Tần Nghiệp hai tay nắm chặt, môi mỏng mím chặt, trong mắt dâng lên sự căm hận điên cuồng khi nhìn về phía cung Thái tử.

Tại sao ngay cả hồi sinh linh hồn(?) cũng không thể giết ngươi?

"Công tử..." Nhìn Tần Nghiệp suốt đêm ngồi ở bàn làm việc, thái giám trẻ lo lắng gọi.

Tần Nghiệp ngồi bất động ở trên ghế, chờ Thái Tử tới giết mình. Không sao cả, những ngày xấu hổ này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Ánh hoàng hôn đẫm máu chiếu lên khuôn mặt tuấn tú kiên nghị của y, làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt và tạo cho y vẻ ngoài như thần.

Tần Nghiệp cau mày. Bây giờ Tô Mặc Trì muốn giở trò gì? Hắn ta đang làm gì trong ngự thư phòng? Chẳng lẽ hắn chơi đùa trong hoàng cung tới chán nản, quyết định đi tới Thiên Vương điện tìm phiền toái? Tần Nghiệp ngồi đó cả ngày vẫn không có tin tức gì về chuyện Thái Tử muốn làm với mình.

Nhưng thay vì thả lỏng, y lại càng lo lắng hơn, nghĩ rằng hoàng tử chắc chắn đang nghĩ ra những cách tàn nhẫn hơn để tra tấn mình.

Nhưng sự thật là sau khi nhìn thấy những chồng tấu chương được xếp chồng lên nhau trong Ngự Thư Phòng, Tô Mạc đã quên mất chuyện xảy ra tối qua.

Bây giờ Tô Mạc đã tiếp nhận được cơ thể mới này, cậu phải làm gì đó nếu muốn tiếp tục sống tốt. Nhưng nhìn những tấu chương sắp tràn ngập căn phòng, trên trán cậu nổi lên gân xanh.

Thật là một điều kỳ diệu khi nhà Thanh vẫn chưa bị lụi tàn sau ba thế hệ bất tài. Cậu hít một hơi thật sâu, bước vào thư phòng, phát hiện trên sàn có một số tấu chương thậm chí đã mốc meo, cậu không khỏi muốn đá chết hai cha con.

Ngọc Châu bưng canh gà nhân sâm tươi nhẹ nhàng đi vào, cô liếc nhìn Tô Mạc vẻ mặt không vui, thấp giọng nói: "Điện hạ, xin mời dùng ạ."

Sau khi đọc tiếng Trung cổ điển nghiêm túc và ngắn gọn trong vòng một ngày, Tô Mạc cảm thấy đầu óc cậu có chút rối bời. Cậu xoa đầu rồi trèo ra khỏi đống tấu chương.

Vừa uống canh, cậu vừa âm thầm nguyền rủa Tô Mặc Trì là một con heo ngu ngốc, trong đầu hắn ngoại trừ giết người và nam nhân ra thì chẳng còn gì, thậm chí còn không biết đọc chữ.

Mặc dù được coi là thành viên ưu tú của thế kỷ 21 nhưng điều này không cho phép cậu hiểu những văn tự cổ này một cách dễ dàng.

Tô Mạc tiếp tục xoa xoa cái đầu sưng tấy của mình, cơ hồ muốn dùng ngàn dao chém Tô Mặc Trì thành từng mảnh. Vừa cầm chiếc bát và thìa vàng trên tay lên, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân đang đi một cách gấp gáp. Ngọc Châu vốn đang đợi ở bên cạnh Tô Mạc lập tức bước ra khỏi cửa.

Tiểu thái giám thì thầm vào tai Ngọc Châu, sắc mặt Ngọc Châu bỗng nhiên trở nên đáng sợ. Cô thầm thắc mắc tại sao vị Tần tiên sinh này lại luôn tìm kiếm rắc rối, chẳng lẽ hắn cho rằng Thái Tử không đủ quan tâm đến mình sao?

Ngọc Châu thu hồi tâm tình, tiến vào phòng, nói với Tô Mộc: "Điện hạ, Tần công tử đã phá hủy Tháp Nghi Hạ..."

Tay cầm thìa dừng lại, Tô Mạc nói: "Ta hiểu rồi."

Thái Tử không tức giận!

Ngọc Châu thở phào nhẹ nhõm. Tần tiên sinh vừa mới phục vụ hoàng tử tối qua. Nếu đêm nay hắn lại bị đối xử như vậy, có lẽ hắn sẽ mất đi một nửa cái mạng.

Buổi tối, Tô Mạc trở lại hoàng cung, tâm trạng chán nản. Vừa bước vào cửa, khóe mắt hắn thoáng thấy một bóng người lao tới, trường kiếm trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Nhìn thấy lưỡi kiếm sắc nhọn sắp xuyên qua cổ mình cách chưa đầy nửa mét. Tô Mạc hơi nheo mắt lại, theo bản năng đưa tay phải về phía trước. Nội lực hung hãn đột nhiên lao tới, thanh kiếm lập tức vỡ tan thành ảo anh, từng mảnh sắt bật ngược lại.

Tiếng kim loại "leng keng" vang lên không ngừng, miếng sắt cỡ ngón tay cái ghim thẳng vào tảng đá cứng như cắt đậu phụ.

Tần Nghiệp đột nhiên bị nội lực cường đại đẩy lùi, đập mạnh vào tường, để lại một vết nứt lớn trên tường.

Tần Nghiệp nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, trong ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm Tô Mộc, như muốn ăn tươi nuốt sống* hắn.

(*) gốc là "ăn thịt uống máu của hắn"

Tô Mạc quay đầu nhìn Tần Nghiệp đang nằm rũ rượi trên mặt đất, có chút giật mình. Dù sao hắn cũng không phải Tô Mộc giết người giống như uống nước.

Cảm nhận được trong cơ thể như có một lực lượng cường đại, Tô Mạc tâm tình trở nên phức tạp. Tô Mặc Trì tu luyện thần thông đều là do sinh mạng con người tích lũy, tất cả nợ khó đòi nên cậu chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

Tần Nghiệp, con trai thứ hai của Trấn Nguyên tướng quân, bị Tô Mộc bắt và đưa về phủ hoàng tử một năm trước. Nếu Tô Mặc Trì không uy hiếp y bằng toàn bộ Trấn Nguyên phủ tướng quân, Tần Nghiệp sẽ không nhượng bộ vì tính tình cứng rắn của y.

Nửa tháng trước, Tô Mặc Trì gặp người yêu thời thơ ấu và cũng là hôn thê của Tần Nghiệp, Hà Vũ Trúc* trên đường phố. Bằng cách nào đó, cô đã chọc giận hắn nên hắn ta đã giết cô ngay trên đường phố giữa thanh thiên bạch nhật.

(*) Khác ký tự nhưng cùng bính âm với thị nữ Ngọc Châu

Sau khi Tần Nghiệp biết chuyện, anh vô cùng đau buồn và quyết định cầm kiếm đi tìm Tô Mặc Trì, định đồng quy vô tận cùng hắn. Nhưng y đã bị bằng hữu kéo lại một cách tuyệt vọng cho đến khi bình tĩnh lại. Mãi đến ngày hôm qua Tô Mặc Trì gọi hắn đi ngủ, y mới giấu chất độc vào miệng rồi đút cho hắn.

Đáng tiếc, Tô Mặc Trì hoàn toàn lông tóc vô thương. Tần Nghiệp đợi một ngày, bên Tô Mặc Trì không có động tĩnh gì, liền ngồi không yên. Y và Tô Mặc Trì không bao giờ có thể cùng tồn tại. Nếu y không thể giết Tô Mặc Tô Mặc Trì, thì hãy để Tô Mặc Trì giết y. Tần Nghiệp nằm trên mặt đất, những giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, rên rỉ như một con thú sắp chết.

Y khàn khàn giọng hướng về phía Tô Mạc sau lưng hét lớn: "Tô Mặc Trì, ngươi dám giết ta... Đồ súc sinh, cho dù ta có trở thành quỷ, ta cũng sẽ không buông tha ngươi... Ta sẽ chém ngươi, hãy dùng sinh mệnh của ngươi để trả thù cho Vũ Trúc! "

Tô Mạc cảm thấy có chút nặng nề khi nghe thấy tiếng gầm tuyệt vọng của Tần Nghiệp. Cậu nhớ rõ Hà Vũ Trúc đã chết như thế nào. Lúc đó, Tô Mặc Trì cảm thấy buồn chán nên đi lang thang trên đường và tình cờ nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp. Trên thực tế, Hà Vũ Trúc chẳng làm gì cả, chỉ mặc một chiếc váy bướm màu lam, nhưng cổ nàng ta đã bị Tô Mặc Trì đánh gãy ngay tại chỗ.

Ngọc Châu run rẩy đứng ở phía sau Tô Mạc, mỗi lần Tần Nghiệp quát một câu, trong lòng đều run lên, sợ hoàng tử tức giận cũng truyền đến mình. Ngay lúc Ngọc Châu đang bất an thì giọng nói của Tô Mạc truyền đến từ phía trước.

"Đi thỉnh thái y và đưa Tần Nghiệp đến cung Phi Vũ trong khi Tháp Nghi Hạ được sửa chữa lại."

_____________________________

Mình sẽ sửa lại tên nhân vật bị sai sau nha mn(@'_`@)
— QUẢNG CÁO —