Bảo Bối Trong Tim

Chương 7



Tiêu Lạc trở về không giống như lúc rời đi, sắc mặt anh tái nhợt, hai chân loạng choạng nghiêng ngả, Chu Thiệu Kỳ mắt sắc nhìn thấy vết thương mới trên người anh, đỏ lừ, chói mắt.

Tiêu Lạc cũng nhìn thấy Chu Thiệu Kỳ, ngay lập tức tươi cười chạy đến chỗ hắn, cả người lảo đà lảo đảo sắp ngã, Chu Thiệu Kỳ vội vàng chạy đến đỡ anh.

Tiêu Lạc nhét một thứ vào tay Chu Thiệu Kỳ như trao cho hắn món đồ quý báu: "Kẹo ngọt ngọt."

Chu Thiệu Kỳ nhìn kĩ, là một chiếc kẹo, hắn đã qua cái tuổi thèm kẹo từ lâu rồi.

Lúc này có một người khác đi ngang qua hai người, cậu ta bị chặt đứt một cánh tay, thấy chiếc kẹo trong tay Chu Thiệu Kỳ thì cười nhạo: "Thằng ngu này tự ý mua kẹo, bị đánh thừa sống thiếu chết, hóa ra là mua cho mày. Đúng là thằng điên."

Chu Thiệu Kỳ ngây ngẩn cả người, hắn nghe thấy lời người đó nói, đánh thừa sống thiếu chết cái gì cơ?

Chu Thiệu Kỳ vén quần áo của Tiêu Lạc lên, trong nháy mắt hít một hơi thật sâu, trên người anh chi chít vết roi, có chỗ mới kết vảy đã bị đánh nát thịt.

"Vì sao lại mua đường cho tôi?" – Chu Thiệu Kỳ không hề phát hiện giọng hắn đang run rẩy.

"Hả? Vì sao á?"

Tiêu Lạc kéo quần áo xuống, dường như không hề quan tâm đến vết thương trên người mình, tự hỏi một lúc mới trả lời: "Bởi vì em là em trai của bé cưng mà, bé cưng thích em trai, muốn mua kẹo cho em trai."

Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc, là đồ ngốc thuần khiết chất phác nhất trên đời.

Chu Thiệu Kỳ nắm thật chặt chiếc kẹo trong tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Lạc, rũ mắt xuống không nhìn rõ cảm xúc hiện giờ.

Buổi tối, Tiêu Lạc vẫn ngủ cùng Chu Thiệu Kỳ, hắn sợ đè lên vết thương của anh, ngủ rất nông. Hôm nay là ngày thứ bảy hắn mất tích, trong nhà chắc chắn sẽ tìm kiếm khắp nơi, nhưng vì sao đến giờ vẫn không có một chút tin tức nào?

Trong lúc Chu Thiệu Kỳ đang tự hỏi rất nhiều điều, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có người chạy vào nhắc họ mau chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Đi? Đi đâu? Là nhà hắn bắt đầu hành động?

Chu Thiệu Kỳ không đánh thức Tiêu Lạc, người này rõ là hơn hắn một tuổi nhưng bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, gầy gò nhẹ bẫng, hắn chỉ cần nhẹ nhàng nâng một tay cũng bế được anh lên. Trong phòng không có đồ đạc gì, Chu Thiệu Kỳ bế Tiêu Lạc đến chỗ xe tải tập trung, đủ thứ mùi hôi hám xộc vào mũi khiến hắn buồn nôn.

Người trong ngực vẫn ngủ ngon lành, Chu Thiệu Kỳ ôm Tiêu Lạc rất cẩn thận, không để bất kỳ ai đụng chạm vào anh, dần dần, xe tải lắc lư lắc lư, Chu Thiệu Kỳ cũng nhắm mắt ngồi ngủ.

Chu Thiệu Kỳ nằm mơ, hắn biết hắn đang nằm mơ, bởi vì hắn nhìn thấy cảnh Tiêu Lạc rời đi. Hắn nhìn thấy bọn lái buôn cầm gậy gộc, phát cho mỗi đứa trẻ một cái bát hoặc một bao tải, không cần chuẩn bị gì cả, đám trẻ con quần áo tả tơi này rất ra dáng trẻ con ăn xin trên đường.

Hắn thấy Tiêu Lạc đầu tóc rối bời đi chân trần, ngời ngẩn ngơ bên góc đường náo nhiệt. Tiêu Lạc không nói lời nào, một lúc lại tự gãi gãi tay, một lúc lại nhìn xung quanh xem đây là nơi nào. Có người phát hiện một đứa ngốc ngồi ăn xin, vài người thương hại ném cho mấy đồng, tiếng tiền xu va vào bát phát ra tiếng cực kỳ chói tai, Tiêu Lạc bịt chặt hai tai, anh không thích âm thanh này.

Rất lâu sau đó, mặt trời lên cao, người cũng ngày càng nhiều, có mấy học sinh tiểu học đi ngang qua, bọn nó ngồi xổm xuống tò mò đánh giá Tiêu Lạc.

Bọn nó phát hiện Tiêu Lạc khác hẳn những đứa trẻ khác, cười to: "Nhìn này, kẻ ăn mày này là thằng ngốc."

Chu Thiệu Kỳ giận đỏ cả mắt, hắn phẫn nộ chạy đến muốn đánh chúng nó, nhưng hai tay hắn lại rơi vào hư không, không chạm được vào người chúng nó.

Tiêu Lạc không có phản ứng gì, nhưng anh nhìn thấy kẹo trên tay đám trẻ con.

Kẹo.

Tiêu Lạc giật giật ngón chân, nhìn nhìn khắp nơi, rồi lặng lẽ cầm một đồng tiền trong bát nhét vào quần áo, sau đó anh bưng bát đi vào một quán bán đồ ăn vặt, ngồi xổm trong đó.

Anh cẩn thận đưa tiền cho ông chủ, cầm một chiếc kẹo rồi chạy mất, ông chủ không kịp phản ứng, vội vàng gọi theo, nói to: "Bạn nhỏ à, tiền thừa của cháu này!"

Cuối cùng Tiêu Lạc vẫn bị phát hiện, anh không nhận tiền mà cầm một tờ 50 mua một chiếc kẹo, bọn lái buôn tức nổ mũi, không nói một lời giơ voi vụt liên tiếp lên người Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc đau nhe răng trợn mắt, không khóc cũng không kêu đau, Chu Thiệu Kỳ mắng to anh là đồ ngốc, nhưng Tiêu Lạc không nghe thấy, tay anh nắm thật chặt chiếc kẹo, anh nói: "Cái này cho em trai."

Chu Thiệu Kỳ bị người ta lay tỉnh, vừa mở mắt ra, gương mặt Tiêu Lạc xuất hiện ngay trong tầm mắt hắn. Tiêu Lạc vẫn ngồi trong lòng hắn, một tay vuốt nhẹ hàng lông mày nhíu chặt của hắn, một tay lau đi mồ hôi trên trán hắn: "Em trai đừng sợ, có bé cưng ở đây."

Không biết vì sao, khóe mắt Chu Thiệu Kỳ trượt xuống một giọt nước mắt. Hắn sinh ra trong gia đình quyền quý, là cậu chủ nhỏ quý báu của cả nhà, từ bé đã ăn sung mặc sướng, có vô số kẻ muốn leo lên làm thân với hắn, lấy lòng hắn, nhưng ngoại trừ người nhà, chưa ai đối xử với hắn như đứa nhỏ ngốc trước mặt này.

Hắn ôm chặt lấy Tiêu Lạc, vùi đầu vào cổ Tiêu Lạc cần cổ, hắn thầm xin lỗi em trai ruột của Tiêu Lạc, tôi chiếm dụng vị trí của cậu, nhất định tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, sẽ không để anh ấy bị thương.

Bình tĩnh lại, Chu Thiệu Kỳ thừa nhận là cảnh trong mơ nhiễu loạn hắn, nhưng mà, hắn cũng thật lòng muốn cứu vớt tên ngốc này, muốn mang anh về nhà nuôi thật tốt, dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng hắn, nếu không có Tiêu Lạc, hắn đã chết bất đắc kỳ tử trong rừng từ lâu rồi.

Chu Thiệu Kỳ không biết xe chạy về phía nào, cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, xe ngừng lại, một tên lái buôn gọi mọi người mau chóng xuống xe.

Chu Thiệu Kỳ vẫn bế Tiêu Lạc, nơi này đen thui chỉ có núi cao cây lớn, phía trước chắc là địa bàn của bọn buôn người, hừ, đúng là thỏ khôn có ba hang.

Vẫn là mấy cái kho hàng giản dị, mọi người ngủ tập thể ở một kho hàng lớn, mỗi người chỉ có một chiếc chăn bé tí, chất lượng tệ hại cực kỳ, nhưng mà Chu Thiệu Kỳ không để ý đến cái này, hắn trải chăn của mình trên đất, dùng chăn của Tiêu Lạc đắp cho hai người.

Hắn nhìn ngoài trời một chút, lúc đi trời vẫn còn rạng sáng, bây giờ đã tối om, chứng tỏ xe chạy suốt một ngày trời, cũng tức là hắn đã mất tích 8 ngày rồi.

Chu Thiệu Kỳ hiếm khi thở dài, chậc, suốt 8 ngày, hắn chưa được tắm lấy một lần. Trên mặt tạm coi là sạch sẽ nhưng quần áo đã bẩn thỉu hôi hám phát khiếp.

Đám buôn người nhiều người, tên cầm đầu cực kỳ gian xảo, có lẽ vừa thấy một chút động tĩnh bên ngoài đã vội vàng chuyển đến địa bàn khác khó tìm hơn.