Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 51: Dạ Tiệc (2)



Written By Terryblackfox

Hoắc Dương Thần lái xe chưa đến nửa giờ liền đưa Dạ Anh dừng trước một trung tâm mua sắm dành cho phụ nữ.

Chiếc Maybach lặng lẽ dừng lại trước trung tâm mua sắm đồ sộ.

Hoắc Dương Thần đưa chìa khoá xe cho bảo vệ. Bản thân tự giác nắm tay cô vào bên trong trung tâm.

Dạ Anh vừa bước xuống xe. Vẻ đẹp xa xỉ hào nhoáng ở đây khiến cô mở rộng tầm mắt. Chợt cô khẽ khựng lại. Nhìn xuống bàn tay bị một bàn tay khác bao lại. Dạ Anh cô cơ hồ cảm nhận được hơi ấm truyền đến lòng bàn tay cô.

Bất giác, lòng cô chợt run lên.

Cảm giác khiến người khác an lòng này...

Không kịp suy nghĩ, cả người cô đột nhiên bị anh kéo vào bên trong.

Vừa đến đại sảnh chính, Dạ Anh lại một lần nữa kinh ngạc.

Phong cách ở đây lấy Châu Âu làm thiết kế. Một chút hiện đại sang trọng. Tone màu vàng nhạt khiến nơi này dù là ban ngày nhưng lại trở nên xa hoa lộng lẫy.

Bỗng, tầm mắt Dạ Anh dừng lại ở người phụ nữ trẻ tuổi đang hướng tới phía hai người bọn cô đi tới.

Dạ Anh hơi nhíu mày. Quả thật cô gái trước mặt này phải nói là cực phẩm xinh đẹp. Nhưng sao trong cô lại có cảm giác khó nói nên lời.

Quả nhiên, đến khi cô gái nọ mở miệng, lập tức đánh tan suy nghĩ của Dạ Anh.

"Hoắc tổng. Ngài đại giá quang lâm đến Lãnh Cung của chúng ta."

Vừa nói, cô gái vừa giơ tay lên chỉ vào nơi được gọi là "Lãnh Cung" vẻ tự hào.

Lời này còn không phải nói Hoắc Dương Thần chính là Hoàng Đế. Ngàn năm không hề có tin đồn sủng ái nữ nhi như vậy mà lại có ngày tiến vào "Lãnh Cung" thăm phi tần a?

Khoé miệng Dạ Anh đã không khỏi giật giật. Ánh mắt hoàn toàn chưa đựng vẻ "không thể tin nổi"!!!

Lỗ tai cô không phải nghe nhầm chứ? Là giọng đàn ông! Chắc chắn là giọng đàn ông! Nhưng người ở trước mặt này lại là một người phụ nữ?

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Dạ Anh liền hiểu ra.

Dường như "cô gái" hiểu được suy nghĩ của Dạ Anh. Cô vẫn giơ lên tươi cười. Chỉ là đến khi nhìn đến hai bàn tay đang nắm chặt bên dưới. Tròng mắt cô còn không khỏi muốn rớt ra.

Từ trước đến nay bọn họ chỉ biết Hoắc tổng cũng chỉ có một đứa em gái. Chỉ là em gái đó hiện tại đang du học ở Pháp.

Mới vừa sáng nay vừa có tin đồn Hoắc tổng tối nay sẽ tham dự dạ tiệc cùng nữ nhân của mình.

Cô như có như không chắc chắn Hoắc Dương Thần sẽ dẫn người đến đây làm đẹp. Còn không phải nơi đây là Đệ Nhất Trung Tâm Sắc Đẹp sao?

Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, ngay khi nhìn thấy Hoắc Dương Thần - thần tài của thành phố S này đi cùng một người phụ nữ đã khiến cô chấn kinh. Hiện tại còn tận mắt chứng kiến khoảng cách gần nhất a!

Quả nhiên kiếp trước cô ta phải là tu chín đời!

Hoắc Dương Thần từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Nhưng khuôn mặt hôm nay lại có một chút thay đổi. Nếu nhìn kĩ liền thấy một chút ý cười sủng nịch.

"Becky, dẫn cô ấy đi chuẩn bị một chút. Tôi ở bên ngoài chờ!"

Hoắc Dương Thần nói với người tên Becky. Sẵn tiện giới thiệu một chút về Becky. Nhưng đối với thân phận của cô, anh một chữ cũng không nói.

Becky đứng chờ Hoắc Dương Thần giới thiệu bản thân xong, ánh mắt háo hức muốn được nghe Hoắc Dương Thần nói tiếp. Hẳn là muốn nghe thêm cái gì thì cả hai đều hiểu.

Chỉ là đợi năm phút sau, Hoắc Dương Thần cái gì đều cũng không nói. Khuôn mặt đẹp trai vẫn im lặng...

Thoắt cái, Becky thật muốn đem Hoắc Dương Thần đi xử chém. Ánh mắt như chứa hàng vạn dao găm phóng tới bên người Hoắc Dương Thần. Giao phó xong, Hoắc Dương Thần nhìn thoáng qua Dạ Anh. Nhận thấy ánh mắt trấn an mình của Hoắc Dương Thần. Dạ Anh bất giác mỉm cười, thầm nghĩ cô có phải hay không lo lắng thể hiện ra tới bên ngoài như vậy?

"Được rồi Hoắc tổng. Cô gái này cứ giao cho tôi!"

Mắt thấy hai người tình chàng ý thiếp. Becky nhanh chóng tách hai người ra. Một bên đẩy Hoắc Dương Thần tiến lại ghế ngồi chờ bên ngoài. Một bên tận tình đưa Dạ Anh vào bên trong bắt đầu công tác...

Trải qua nhiều quá trình chăm sóc toàn thân. Cuối cùng đến khuôn mặt.

Chợt Becky dừng lại động tác. Sắc mặt không thể tin được nhìn Dạ Anh. Cô hỏi.

"Cô gái, cô hẳn là có hay không rất tự tin đi. Ra ngoài với bạn trai cư nhiên lại có thể để mặt mộc!"

Ý nói, một bên khen ngợi Dạ Anh có làn da thật đẹp. Một bên bắt đầu thăm dò tình báo.

Dạ Anh không nghe ra được đối phương có ý. Chỉ nhàn nhạt cười đáp lại.

Becky âm thầm đánh giá Dạ Anh. Đến khi Becky đứng trước mặt Dạ Anh, lần đầu ở khoảng cách gần nhất quan sát. Do ban nãy mãi mê đánh giá mối quan hệ này của hai người nên không để ý. Đến khi nhìn kĩ mới thấy được.

Cô gái này quả nhiên là... Mỹ nữ?

Phải là một đại mỹ nữ khuynh sắc khuynh thành a!

Như thế nào Becky cô mở trung tâm sắc đẹp còn chưa có gặp qua người nào sắc đẹp tự nhiên như thế này lại có thể khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Thoáng chốc, Becky cũng nhìn đến ngẩn người.

Dạ Anh qua một lúc lâu vẫn không thấy Becky có động tĩnh gì. Lại càng ngày càng cảm nhận rõ ràng được ai đó nhìn mình chằm chằm. Bất quá, cô hé mở đôi mắt, lại thấy Becky đứng hoá đá trước mặt mình...

"Khụ! Cái đó tôi..."

Dạ Anh : "....."

Đột nhiên, giọng nói của Becky có phần "nam tính" hơn thường ngày. Becky hắng giọng. Điều chỉnh lại giọng nói hằng ngày của mình. Đem tâm tư bất chính kia vứt bỏ ra sau đầu.

"Khụ! Xin lỗi. Tôi có chút mất tự nhiên. Phiền cô đợi một chút. Tôi giúp cô tìm người trợ giúp!"

Nói xong, Becky ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy đi. Phải nói đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này. Phải nói rằng cô đáng ra gặp người con gái đẹp phải tỏ ra không hề yếu thế chứ? Cư nhiên hôm nay lại mặt nóng tai đỏ lên như vậy. Trong đầu còn xuất hiện ý nghĩ không đứng đắn...

Dạ Anh: "....."

Vài giờ sau, Hoắc Dương Thần không biết đang chăm chú đọc gì ở tạp chí. Chỉ thấy tờ tạp chí đó đọc cả nửa ngày chưa xong. Tầm mắt vẫn cứ luôn dừng lại ở phần chữ. Người không biết còn tưởng anh đang đánh vần từng chữ ra đây mà!

Chỉ có Becky mới biết được. Thỉnh thoảng cô ló đầu ra quan sát, bắt gặp Hoắc Dương Thần vậy mà cũng đang nhìn vào đây. Nhưng rõ ràng là ánh mắt quá đỗi lo lắng!

Hừ! Còn không phải tôi thèm muốn bạn gái mấy người!

Cửa phòng được đẩy ra. Hoắc Dương Thần lúc này tựa như phản xạ có điều kiện giật bắn người. Giây tiếp theo liền cảm thấy bản thân như đang làm chuyện gì đó mờ ám chột dạ. Anh bèn hắng giọng điều chỉnh lại tâm tư.

Quả nhiên, một giây sau, Dạ Anh từ bên trong phòng trang điểm bước ra. Vẫn là bộ quần áo khi sáng. Nhưng đến khi anh nhìn lên gương mặt đó còn không khỏi bàng hoàng.

Cô chính là trang điểm lên có phần kinh diễm như thế!

Nhìn biểu cảm không thể thốt nên lời của Hoắc Dương Thần. Becky đứng một bên còn cảm thấy ban nãy mình còn bình tĩnh chán!

Mà cùng lúc đó, rất nhiều phú bà cùng các tiểu thư đang ở gần đó đi dạo mua sắm cũng nhìn sang hướng bên này. Ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc. Có người còn không kìm được hét lên.

Bị mọi người nhìn mình đến mức khó khăn cử động. Dạ Anh không kìm được tiến lại hỏi:

"Em... Không thích hợp trang điểm sao?"

Nói đoạn, cô còn định đưa tay lên sờ mặt. Lập tức, Hoắc Dương Thần bắt lấy tay cô rồi nắm chặt trong bàn tay mình. Giọng nói ôn nhu trấn an cô.

"Không có. Em trang điểm lên rất đẹp! Cho dù không trang điểm cũng đủ khiến người khác phải ngước nhìn!"

Hoắc Dương Thần không một chút nói khoác nói. Quả thật mỗi lần cùng cô xuất hiện. Nếu bản thân Hoắc Dương Thần không tuấn tú chắc chắn sẽ cảm thấy thật sự tự ti.

Dạ Anh nghe xong lập tức đỏ mặt. Cô lặng lẽ cúi đầu.

"Đi thôi. Anh giúp em chọn váy!"

Vừa nói, anh vừa nằm tay cô dẫn qua một căn phòng khác. Becky phụ trách tiến lên mở cửa. Lập tức hơn mười bộ váy chuyên dùng trong dạ tiệc hiện ra. Dạ Anh cô quan sát phía trên còn chưa có tháo niêm phong nha. Cô nhận ra có một vài nhà thiết kế nổi tiếng mà cô biết.

Chợt, một chiếc váy dạ hội đặt cách đó không xa. Chiếc váy này quả thật thu hút ánh nhìn đầu tiên của cô. Cô bất giác tiến lại.

Ánh mắt dừng trên tên của nhà thiết kế. Ánh mắt cô chợt mở lớn. Vẻ ngạc nhiên không thể nào tin được. Cô quay đầu, lẳng lặng nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cô. Chợt, trái tim không tự giác đập nhanh một nhịp. Một tia ấm áp như có như không len lỏi vào trái tim sắt đá của cô.

Hiện tại, Becky cũng những người khác biết điều nhường không gian riêng cho hai người họ nên tự giác đóng cửa lui ra ngoài.

Chỉ là cánh cửa vừa mới đóng lại, Becky liền không chờ được bấm một dãy số. Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhấc máy. Quả nhiên người nọ vẫn luôn chờ cô gọi.

"Becky!"

"Lâm tổng!"