Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 318: Chương 167-2



Tiểu Mễ này có lẽ trước kia cũng là ỷ vào mình xinh đẹp, có chút cường thế đi. Liền như vậy trực tiếp kéo tôi đi vào khách sạn Sa Ân.

Trước quầy lễ tân cũng không phải Lan Lan, mà là một bạn học nam, cậu ta nhìn thấy tôi thì thực kinh ngạc. Tôi còn không kịp chào hỏi thì Tiểu Mễ đã kéo tôi chỉ đông chỉ tay, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh cạnh sảnh chính.

Bạn học kia của tôi hô khẽ: ƯuTuyền, buồng vệ sinh đó không…”

Cậu ta nói chưa nói xong, liền câm miệng. Tôi quay đầu lại cười cười, gật gật đầu. Tiễu Mễ đã đem tôi đẩy mạnh vào trong phòng vệ sinh.

Tiểu Mễ buông tôi ra, vừa vào phòng vệ sinh vừa nói: “Cô cũng giải quyết một chút đi, còn không biết phải ở chỗ này một ngày hay là nửa ngày đâu.”

Cô ta thì thoải mái uống sữa đậu nành, rồi đứng kia đi cũng không đi một bước, còn tôi là vất vả đi cả một con phố xong liền như vậy bị lôi kéo lại đây.

Tôi không có nhu cầu đi vệ sinh, nhưng đứng không cũng không biết làm gì nên soi gương tính dặm lại trang điểm.Tấm gương này, lúc trước chính là tôi đã thấy Tông Thịnh lần đầu, tôi nhịn không được mà nở nụ cười.

Buồng vệ sinh ở khách sạn cái này tứ phía đều không có thông với bên ngoài, nên dù là ban ngày cũng phải bật đèn. Cho nên dù sáng rực thì cũng không nhìn thấy mặt trời bên ngoài, ở đây vĩnh viễn chỉ có tối tăm, ẩm ướt, còn có tiếng nước chảy.

Thu thập đồ trang điểm xong tôi cũng không có nghĩ nhiều, mở nuóc định rửa tay.

Vòi nước, trong lúc nhất thời không có chảy nước mà lại là tiếng không khí lọc xọc. Tôi chợt nghĩ tới câu chuyện ma quỷ mà Hạ Lan Lan tám trên mạng, trong lòng tôi khẩn trương.

Cuống quít tôi vội khóa vòi nước. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nghe thấy tiếng đứa bé kia nói: “Cứu ta, cứu ta, ta ở trong tường, ta ở trong tường, ai tới cứu cứu ta. Mẹ ơi, mẹ, mẹ ở nơi nào. Đừng đánh ta, đừng đánh ta, hu hu ...”

Nếu, từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua đứa bé kia thì tôi sẽ sợ hãi khi nghe tiếng nói này, nhưng vì tôi đã từng gặp, tôi biết nó là một đứa bé hiểu chuyện, biết nó còn có một người mẹ luôn yêu thương nó. Vậy mà nó đang phải chịu thống khổ, nỗi đau khổ vĩnh viễn không kết thúc, cứ thế mà đau khổ gọi mẹ.

“Này, cô làm sao vậy?” Tiểu Mễ từ buồng kế bên chạy ra, vỗ vào vai tôi. Tôi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô ta, thấy cô ta khom lưng mở vòi nước tôi vội kêu: “Đừng mở nước nóng.”

Nhưng không còn kịp rồi, cô ta đã mở vòi nước, tiếng nước chảy thật nhẹ nhàng, không có vấn đề, cũng không có giọng đứa trẻ kia.