Bạch Lộ

Chương 22: Cậu mặc quần áo vào



“Anh và chị anh ăn cơm rồi?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Ừ, ăn lúc sáu giờ hơn.” Bạch Thiều đứng ở cửa nhà bếp, “Sri Lanka như thế nào?”

“Có biển, bãi cát, ánh nắng, cây dừa.” Lộ Sơ Dương đổ nước vào nồi, “Tôi có mang về trà đen Ceylon, sáng mai nấu trà sữa uống.”

“Được.” Bạch Thiều đáp.

Lộ Sơ Dương đậy nắp xoong lên, chờ nước sôi, hắn nhìn tay trái của Bạch Thiều, nói: “Vậy là sắp tới nghỉ chơi đàn guitar rồi.”

“Ừm.” Bạch Thiều nói.

“Thương tích cỡ nào, rất đau phải không?”

“Vết chém khoảng bốn cm,” Bạch Thiều nói, “Phải khâu, rất đau.”

“Bệnh viện của các anh từng xảy ra y nháo không?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Từng xảy ra.” Bạch Thiều nói, “Viện trưởng Quản nói năm sau sẽ dựng thêm cửa an ninh.”

“Dời luôn đồn cảnh sát tới bên cạnh bệnh viện là được.” Lộ Sơ Dương nói, “Có chuyện đến cho tiện.” Nước sôi lên, hắn nhấc nắp nồi, bỏ sủi cảo đông lạnh vào, “Đừng đứng ở đây nữa, mở ba lô của tôi ra xem quà đi.”

“Có quà?” Bạch Thiều hơi cao giọng âm cuối, hiện ra một chút vui sướng.

“Một ít đặc sản của Sri Lanka thôi, tôi mua đại ấy mà.” Lộ Sơ Dương ngại ngùng thúc giục, “Mau đi xem đi.”

Bạch Thiều quay người bước về phía sô pha, anh khom lưng mở cái ba lô đặt dưới chân ghế, lộ ra hai bình trà đen cùng một túi đầy những cục đá đủ màu sắc giống như jelly bean.

Bạch Tú Lan ngồi xếp bằng chơi điện thoại trên sô pha, liếc mắt thấy em trai mình đang ngồi xổm lục ba lô, cô bèn hỏi: “Xem gì đó?”

“Quà của đạo diễn Lộ.” Bạch Thiều đáp, anh cầm lấy túi đựng đá, “Đây là cái gì?”

“Chắc là đá quý.” Bạch Tú Lan đoán, “Nghe nói Sri Lanka chuyên môn sản xuất đá quý.”

“Ồ.” Bạch Thiều không để ý tới trang sức châu báu, anh bỏ đá quý vào lại ba lô, chỉ cảm thấy hứng thú với hai bình trà đen, hoàn toàn ngược lại với dự đoán của Lộ Sơ Dương.

Lộ Sơ Dương bưng sủi cáo đã nấu xong ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy bác sĩ ngồi trên ghế sô pha chuyên chú nghiên cứu bình trà đen, hắn mới hỏi: “Đá quý không đẹp hả?”

“Không để ý.” Bạch Thiều nói, “Chúng ta có thể dùng trà đen làm nguyên liệu chính, chế biến các loại trà sữa.” Anh đưa ra một ý tưởng, “Thậm chí có thể tổ chức một buổi bình phẩm trà sữa ở phòng nghỉ.”

“…” Lộ Sơ Dương kinh ngạc với sự chuyên nghiệp của Bạch Thiều, hắn gãi đầu một cái, nói, “Thật ra trọng điểm là đá quý, nhưng nếu anh thích là tốt rồi.” Hắn ngồi vào bàn, gắp một cục sủi cảo bỏ vào miệng.

Bạch Tú Lan hỏi: “Đạo diễn Lộ tối nay ngủ ở đây hả?”

Lộ Sơ Dương nhìn Bạch Thiều, “Vâng.” Bạch Thiều nói.

“Thế được rồi, chị tính ở lại một đêm.” Bạch Tú Lan nói, “Vậy chị về nhà ngủ đây.”

“Ôi, đừng chứ chị.” Lộ Sơ Dương nói, “Không phải có hai phòng ngủ à, em với bác sĩ Tiểu Bạch chịu chật một chút là ngủ được rồi.”

“Hiều Hiều?” Bạch Tú Lan hỏi ý kiến của Bạch Thiều.

Bạch Thiều lưỡng lự một chút, do dự gật đầu: “Cũng được.”

“Hiều Hiều cảm thấy cũng được nha——” Bạch Tú Lan kéo dài âm, cô xoa đầu Bạch Thiều một cái, hơi có chút tiếc nuối mài sắt không nên kim.

Bạch Thiều hiền như cục bột, nói một cách không dễ nghe là do dự thiếu quyết đoán, người khác chỉ cần đối xử tốt với anh một phần, thì anh sẽ rất khó từ chối họ, hẳn là do bị bắt nạt lúc nhỏ dẫn đến tổn thương tâm lý, khiến tính tình anh trở nên bị động, an tĩnh, ôn nhu, quý trọng tình bạn, ít biểu đạt.

“Được, thế chị không về nữa.” Bạch Tú Lan ôm cánh tay nhìn Lộ Sơ Dương, có cô ngó chừng, cái tên thiếu gia nhà giàu này không dám manh động.

Lộ Sơ Dương cúi đầu ăn sủi cảo, càng ăn càng cảm thấy tầm mắt của Bạch Tú Lan giống như mọc gai sau lưng, hắn ợ một tiếng, một ly nước bỗng dưng được đưa tới trước mặt hắn, Bạch Thiều nói: “Ăn chậm một chút.”

“Ừ ừ.” Lộ Sơ Dương uống ực ực, khổ không nói ra được, hắn cũng không thể than với Bạch Thiều rằng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm của Bạch Tú Lan như thể đang canh chừng ăn trộm.

Ăn xong bữa tối, Lộ Sơ Dương rửa sạch sẽ nồi bát, cấp bách tìm một ít chuyện làm, để tránh né sự theo dõi của Bạch Tú Lan. Hắn mở máy tính lên, cắm ổ cứng di động vào, gọi Bạch Thiều lại đây xem chung: “Bác sĩ Tiểu Bạch, qua xem video nè.”

Bạch Thiều ngồi bên cạnh Lộ Sơ Dương, nhìn hắn thành thạo sử dụng phần mềm biên tập, Lộ Sơ Dương vừa chỉnh sửa vừa nói: “Đây gọi là cắt thô, chính là sắp xếp sơ sơ những khúc phim ngắn mà tôi cảm thấy xài được, nếu như lúc sau những đoạn này không đủ đùng thì lại đi bới kho tư liệu.”

“Thông thường, tôi với các editor sẽ xem lướt qua các đoạn phim này một lần, nhưng mà đang tết nhất, nên tôi sẽ không làm phiền bọn họ.” Lộ Sơ Dương nói, rồi sắp xếp những đoạn phim cùng nội dung nhưng khác góc quay thành vài hàng theo thứ tự, “Cắt nối là một việc tẻ nhạt, giống như bác sĩ mấy anh làm phẫu thuật vậy đấy, đã làm thì tốn mấy tiếng, thậm chí mười mấy tiếng.” Hắn chỉ vào màn hình, “Là anh này.”

Bạch Thiều nghiêm túc nghe Lộ Sơ Dương giải thích kiến thức chuyên ngành của một lĩnh vực xa lạ, anh cảm thấy khá mới mẻ thú vị.

“Nhắc đến cắt phim, lần trước chúng ta cùng chơi đàn guitar, tôi đã cắt xong thành một video ngắn rồi.” Lộ Sơ Dương mở điện thoại, đặt ngang màn hình cho Bạch Thiều xem: “Hơn ba phút, không dài, anh coi thử đi.”

Bạch Thiều cầm lấy điện thoại, chống cằm thưởng thức tác phẩm của Lộ Sơ Dương, so với những đoạn clip được cắt ghép cẩu thả mà anh từng thấy trên các trang video ngắn, thì tác phẩm của hắn khác biệt một trời một vực, mang theo phong cách tinh tế mà tả thực, âm nhạc và chuyển cảnh phối hợp trôi chảy, tràn đầy ý vị, Bạch Thiều không biết dùng những từ chuyên ngành để khen ngợi lắm, anh chỉ cảm thấy rất thoải mái.

“Thế nào?” Lộ Sơ Dương nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giả bộ hỏi bâng quơ.

“Nhìn bản thân mình xuất hiện trong màn hình, vậy mà lại không cảm thấy lúng túng.”

“Đánh giá rất cao.” Khóe miệng Lộ Sơ Dương nhếch lên.

Bạch Thiều tìm một cuốn tạp chí y học, ngồi cùng với Lộ Sơ Dương đang làm việc, tiếng click chuột, tiếng gõ phím, cùng tiếng lật trang giấy vang lên phất phơ giữa phòng ngủ.

Bạch Tú Lan gọt một đĩa táo, làm cớ để vào phòng em trai kiểm tra tình hình, cô không lên tiếng quấy rầy bầu không khí yên tĩnh, đặt cái đĩa xuống rồi rời khỏi phòng ngủ, đương nhiên —— Để cửa phòng mở toang.

Kim giờ dịch chuyển, thấm thoát đã đến mười một giờ, Bạch Thiều dụi mắt, khép cuốn tạp chí lại, nói: “Tôi đi đánh răng đây.”

“Đi đi.” Lộ Sơ Dương hoàn toàn chưa nhận ra đã là mấy giờ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn thường xuyên đảo ngược, càng muộn càng tỉnh táo, lúc này là vào thời điểm hắn có hứng sáng tác nhất, Lộ Sơ Dương vừa xem sơ qua những đoạn clip ngắn, vừa ghi chú lại các ý tưởng mới trên giấy.

Bạch Thiều nhìn hắn một chút, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, thì nghe thấy Bạch Tú Lan hỏi: “Tiểu Lộ không đi ngủ à?”

“Chắc lát nữa cậu ấy mới ngủ.” Bạch Thiều nói.

“Ngày mai em trực ban đó, nghỉ sớm một chút.” Bạch Tú Lan nói.

“Vâng, không sao, em dậy nổi.” Bạch Thiều nói.

Đang làm việc say mê, Lộ Sơ Dương nghe thấy láng máng hai chị em nói chuyện, lỗ tai đột nhiên dựng lên.

Bạch Thiều nặn kem đánh răng lên bàn chải, ngẩng đầu nhìn vào gương, thì kinh ngạc phát hiện Lộ Sơ Dương đang đứng bên cạnh mình.

“Tôi vào đánh răng.” Lộ Sơ Dương nói, “Ngủ sớm một chút, hôm nay về vội mệt quá rồi.”

Bạch Thiều dịch sang trái một bước, nhường chỗ cho một người đứng.

Nhà vệ sinh của căn hộ cũ vốn chật hẹp, lần này lại nhét thêm hai người đàn ông trưởng thành cao tầm một mét tám mấy, thành thử ra lại càng có vẻ chật chội. Lộ Sơ Dương hứng nước vào cốc xúc miệng, ngửi thấy mùi chanh và muối biển thanh đạm, hắn mới nói: “Kem đánh răng của anh thơm ghê.”

Bạch Thiều tiện tay đưa tuýp kem đánh răng cho Lộ Sơ Dương, uống một ngụm nước khiến hai má phồng lên, rồi nhổ ra. Anh không thích chen chúc trước bồn rửa tay, cho nên bèn qua chỗ vòi sen, hứng nước rửa mặt.

Lộ Sơ Dương mặt dày dùng kem đánh răng của Bạch Thiều xong, rồi lại mượn khăn mặt của anh.

Bạch Thiều nói: “Tôi đun sẵn nước nóng rồi, cậu có tắm không?”

“Tắm.” Lộ Sơ Dương nói.

“Được.” Bạch Thiều có thói quen dậy sớm tắm rửa, anh lau khô mấy giọt nước trên mặt, chỉ vào giá đựng đồ trên vách tường, “Đây là dầu gội đầu, sữa tắm, và sữa rửa mặt của tôi, cậu cứ dùng đi.”

“OK.” Lộ Sơ Dương vui sướng đáp.

Bạch Thiều không nghi ngờ gì, anh nhìn xung quanh, xác định không có chuyện khác cần nhắc nhở, bèn quay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Bạch Tú Lan ôm cánh tay dựa vào khung cửa phòng ngủ dành cho khách, hỏi, “Đạo diễn Lộ thức khuya hả?”

“Không thức khuya!” Lộ Sơ Dương cao giọng trả lời.

Bạch Thiều không nhịn được cười, anh giải thích: “Trước đây cậu ấy hay thức khuya.”

“Sau này cũng không thức khuya nữa.” Lộ Sơ Dương nói.

Bạch Tú Lan liếc xéo Lộ Sơ Dương một chút, nói: “Vậy thì tốt.” Cô xoa vành tai em trai một cái, “Chị ngủ đây, ngủ ngon nhé.”

“Chị ngủ ngon.” Bạch Thiều nói, anh quẹo vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc gối cùng một tấm chăn mỏng, bọc vỏ gối và vỏ chăn sạch sẽ vào, sau đó đặt trên giường gần về phía máy sưởi.

Nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm, Bạch Thiều đứng ở bên giường trầm ngâm trong chốc lát, rồi anh đi vào nhà bếp rót hai cốc nước nóng đặt trên bàn sách trong phòng ngủ, để phòng ngừa nửa đêm khát nước.

Lộ Sơ Dương mang theo hơi nước ẩm hầm hập đầy người bước ra khỏi phòng tắm, cổ hắn vắt một chiếc khăn lông, để lộ những đường nét cơ bắp đẹp đẽ trên nửa thân trần, hắn vỗ vai Bạch Thiều: “Tôi tắm xong rồi này.”

Bạch Thiều đang xem điện thoại di động, vừa ngẩng đầu thì bị cơ bắp bánh mật của hắn dọa hết hồn, anh đột nhiên ngồi thẳng, ngửa người ra sau, lúng túng đẩy Lộ Sơ Dương ra xa: “Cậu, cậu mặc quần áo vào!”
— QUẢNG CÁO —