Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù

Chương 12: Thế Giới Thứ Nhất



Tô Trà Trà chột dạ, dù nàng chẳng hiểu tại sao mình lại chột dạ.

Tiêu Viện rũ mắt nhìn nàng, chiếc móc khóa mèo mướp được cậu treo trên cặp cứ đung đa đung đưa trước mắt làm Trà Trà không được co quắp người lại.

Nhưng cậu bạn học này chẳng có vẻ gì mà hoang mang hết, cậu ấy hồn nhiên mà cất lời.

"Thế thì tớ có thể theo đuổi cậu được không?"

Tô Trà Trà sửng sốt, phải mất một lúc sau nàng mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trừ rồi nhẹ giọng cất lời.

"Xin lỗi cậu nhé, giờ mình chỉ muốn tập trung vào học tập, không có thời gian mà để yêu đương nữa."

Nhận được câu trả lời của nàng, cậu ấy trông có vẻ rất tiếc nuối rồi đáp lại.

"Vậy sao, nhưng mà chúng ta có thể làm bạn được không?"

Tô Trà Trà: "..."

Trà Trà miễn cưỡng mỉm cười mà ừm lại một tiếng, hảo cảm đối với bạn học này giảm một phát thành con số 0 luôn.



Dường như chẳng phát hiện ra thái độ không mấy vui vẻ của nàng, cậu ấy vẫn chưa thèm đi, ánh mắt cậu liếc nhìn về phía Tiêu Viện, rồi nhanh chóng rời đi, cậu cất lời hỏi Trà Trà.

"Vậy cậu không tò mò tên của mình sao?"

Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, Trà Trà mệt mỏi đáp lại.

"Vậy tên của cậu là gì?"

"Tên mình là Dư Thời Sinh."

Vốn đang phiền chán Tô Trà Trà lập tức mở to mắt, ánh mắt quan sát kĩ mà nhìn Thời Sinh, mái tóc đen huyền cùng đôi mắt đỏ này...

Trong lòng nàng loạn thành một đoàn, mẹ kiếp cậu ta chính là em trai của nữ chủ sao!?

Trong truyện cậu ta thuộc tuýp nhân vật đất diễn cũng chỉ là kha khá, với nguyên thân chẳng có giao du gì cả, nhưng nguyên thân lại biết khá rõ hoàn cảnh của cậu ta.

Dư Thời Sinh là cậu ấm của nhà họ Dư, vốn đang yên yên ổn ổn mà sống thì gia đình của cậu lại tìm được người chị gái đã thất lạc hơn mấy chục năm của cậu.

Dư Thời Sinh lại chẳng phải là nhân vật phản diện hay pháo hôi, cậu đối với sự xuất hiện của Dư Thời Mạn là thờ ơ. Chẳng có thứ gì là tình thân sinh hay bất kì cảm xúc chán ghét nào.

Quan hệ của cậu ta với chị gái thất lạc của mình chẳng sâu đậm chút nào mà ngược lại, quá mỏng manh.

Nếu Thời Mạn bị bắt nạt, cậu ta sẽ đến cứu, bất quá việc đó chẳng phải xuất phát từ tấm lòng, mà đó là việc làm đó chỉ là để giữ lấy bộ mặt của gia tộc mà thôi.

Thời Mạn cũng biết điều đó nên cô ấy cũng chẳng ảo tưởng về thứ tình cảm thân sinh kia, hai người cứ giữ mối quan hệ ngoài mặt thân thiết nhưng bên trong lại chỉ là vì gia tộc kia ấy.

Sau này, Thời Sinh kế thừa gia nghiệp, sự nghiệp phát triển. Nguyên thân vẫn chưa bao giờ thấy cậu ấy kết giao hay có tai tiếng với bất kì cô gái nào.

Cho đến một ngày, Thời Sinh có một cuộc phỏng vấn, phóng viên đã hỏi cậu ấy rằng.

"Dư tiên sinh ngài thành công như vậy liệu ngài đã từng thích ai chưa?"



Thời Sinh rũ mắt xuống, cậu vuốt ve trong lòng bàn tay mình một chiếc bông tai nhỏ rồi nhàn nhạt cất lời.

"Có, có duy nhất một người, đến tận bây giờ tôi vẫn thích."

"Nhưng mà cô ấy không thích tôi, mà thích một người mà tôi rất không thích."

Nguyên thân từ xa quan sát cậu ấy qua màn hình, rồi chú ý đến chiếc bông tai mà Thời Sinh đang vân vê trong lòng bàn tay, không hiểu sao nàng lại cảm thấy nó quen thuộc đến lạ.

Giống như là chiếc bông tai mà nàng đã vô tình đánh mất vậy.

Nhưng nàng chẳng nghĩ gì nhiều, xoay người đi tiếp, bỏ qua câu nói tiếp theo của Thời Sinh.

"Tên của cô ấy là một loại thức uống mà tôi không thích."

"Vì nó quá đắng chát, nhưng uống dần đều, mỗi đêm tôi muốn ngủ, phải cảm nhận được vị đắng chát kia ấy."

"Những loại khác cũng không thể nào vừa miệng được."

_______________________

Kết thúc hồi tưởng, Tô Trà Trà đối với hình ảnh của Thời Sinh là hoàn toàn đổi mới thành hình tượng mãnh nam si tình.

Phức tạp mà nhìn cậu, Tô Trà Trà nhẹ giọng ừ một cái rồi cúi đầu xuống.

Bất động thần sắc mà lưu hết những thần sắc của nàng vào đáy mắt, Thời Sinh rời đi.

Tô Trà Trà thở dài một hơi rồi mới chú ý đến nãy giờ mặt xị ra Tiêu Viện, nàng có chút bất đắc dĩ buồn cười rồi nhẹ giọng cất lời.

"Sao nãy giờ cậu cứ xị mặt ra như vậy, chúng ta là bạn thật mà."

"Còn là bạn thân nhất luôn."

Nàng vốn đang định cười nói tiếp thì bắt gặp phải vẻ mặt vô biểu tình của Tiêu Viện, Tô Trà Trà đột nhiên lặng hẳn đi, nàng ngơ ngẩn, trái tim đập như nổi trống, nhưng chẳng phải vì rung động, mà là vì sợ dù nàng hiểu tại sao mình lại sợ.

Tiêu Viện tiến đến gần nàng, bàn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc mai của nàng ra đằng sau, rồi tiến đến gần tai nàng, nhẹ nhàng cất lời.

"Nhưng mà, tôi không coi bạn học Tô là bạn nha."

Thân thể Trà Trà run lên, nàng vội che đi lỗ tai của mình, không dám nhìn lại Tiêu Viện lần nữa.

Nhưng Tiêu Viện nào có buông tha cho nàng, suốt buổi học luôn cố tình mà trêu chọc Trà Trà.

Tô Trà Trà vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy kì quái, tại sao Tiêu Viện lại nói là cậu ấy không coi nàng là bạn, chắc là cậu ấy chỉ đùa thôi nhỉ...

Trà Trà tự thuyết phục mình như thế.

Nhưng mọi thứ chưa kịp hòa hoãn, lúc nàng ra về, Tiêu Viện lại đột nhiên ngỏ lời muốn cùng nàng ra về, Trà Trà thì không nghĩ gì nhiều nên đồng ý luôn. Với lại hôm nay Uy Đình cũng bảo nàng rằng cậu ấy có việc bận không thể đón nàng về được nên Trà Trà quyết định về cùng với Tiêu Viện để tiện hỏi về hành động kì quái của cậu ấy hôm nay.

Nhưng không ngờ khi nàng cùng Tiêu Viện ra đến cổng trường, nàng lại bắt gặp được Uy Đình.