BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 115: Hợp tác cùng có lợi



Sau khi hoàn thành tấm thẻ Đậu Nga này, Tạ Minh Triết đưa thẻ bài cho sư phụ nhìn trước.

Thời điểm cậu đồng ý chế thẻ vong ngữ cho đại thần Phương Vũ, Phương Vũ đã từng đưa ra một yêu cầu, hi vọng Chú Béo không nói việc mình đặt hàng thẻ bài này ra, để tránh các câu lạc bộ khác sớm biết về tấm thẻ này mà tiến hành nhắm vào.

Đương nhiên Tạ Minh Triết không làm trái với giao hẹn, đi khắp nơi tuyên bố chuyện Phương Vũ nhờ mình làm thẻ, nhưng việc mình nói cho đồng đội và sư phụ cũng không tính là lộ bí mật. Vì việc này sẽ không ảnh hưởng gì tới lợi ích của Lưu Sương Thành, mà một khi Lưu Sương Thành đã sử dụng tấm thẻ Đậu Nga trong mùa giải này, thì chuyện Phương Vũ tìm Chú Béo đặt thẻ cũng sẽ bị công khai.

Trần Thiên Lâm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tấm thẻ này, không ngờ rằng tiểu đồ đệ nhà mình lại chế tạo “thẻ vong ngữ”.

Phương Vũ của Lưu Sương Thành chuyên chế tác thẻ vong ngữ, sáng tạo nên lối chơi thẻ vong ngữ hệ thủy hoàn toàn mới. Bùi Cảnh Sơn của Thành Phố Đêm Tối cũng làm ra loại thẻ tương tự, cổ trùng của anh sau khi chết sẽ khởi động hiệu quả đặc biệt như bùng nổ cổ độc, hoặc phân tách xác chết cổ trùng.

Ngoại trừ hai người đó thì chưa từng có tuyển thủ nào làm thẻ vong ngữ cả.

Một nguyên nhân là do điều kiện khởi động thẻ vong ngữ khá đặc biệt, không nhất định có thể hoàn mỹ dung hợp vào set thẻ của mình; nguyên nhân thứ hai cũng là vì thẻ vong ngữ quá phiền, không phù hợp với phong cách riêng của nhiều tuyển thủ.

Đường Mục Châu chơi khống chế siêu mạnh, Nhiếp Viễn Đạo tấn công nhanh đầy khí phách, Sơn Lam đánh không chiến vô cùng linh hoạt, Diệp Trúc với lối chơi ám sát nhanh chóng… Những đại thần nổi tiếng trong liên minh đều có phong cách cố định của riêng mình.

Nhưng phong cách của Tạ Minh Triết lại hoàn toàn không cố định, lúc thì cậu sẽ chơi công kích diện rộng hệ hỏa đánh một đợt, khi thì chuyển sang hệ kim chơi đập phát chết luôn, bây giờ cậu lại làm thêm cả thẻ vong ngữ, thật sự là biến ảo khó lường!

Trần Thiên Lâm đọc xong kỹ năng của Đậu Nga thì hoàn toàn cạn lời, không nói tới việc chủ động ăn vạ chịu chết, mà sau khi chết còn mở nào là Tuyết bay tháng sáu, rồi tới Máu bắn trên dải lụa, đối thủ chắc chắn sẽ rất buồn bực.

Y không nhịn được cười khẽ, nhìn Tạ Minh Triết rồi nói: “Nếu quả thật giao lá bài này cho Phương Vũ, thì nó tuyệt đối sẽ trở thành lá bài trợ lực cho các trận đoàn chiến của Lưu Sương Thành —— cậu thật sự muốn tặng đối thủ tương lại một tấm thẻ bùng nổ mạnh như vậy sao?”

Kỳ thật Tạ Minh Triết cũng vô cùng hối hận vì lúc trước đã tùy tiện đáp ứng yêu cầu của Phương Vũ, khi đó cậu chỉ là một ông chủ nhỏ bán thẻ bài chết tức thì để kiếm tiền, căn bản không hề nghĩ mình sẽ lại đi thành lập câu lạc bộ nhanh như vậy.

Lúc ấy Phương Vũ chủ động tìm cậu, đặt làm thẻ bài, cậu cảm thấy điều kiện đối phương đưa ra không tệ, cái giá cũng rất cao, cộng thêm việc cậu có thể giữ lại bản quyền, nên mới lập tức đồng ý, muốn làm thử một lần.

Bây giờ đối phương đã tìm tới cửa, Tạ Minh Triết cũng không thể không trả nợ.

Mặc dù thẻ bài cậu làm đều rất vô lại, nhưng cậu cũng không muốn chính mình cũng là một kẻ lật lọng vô lại. Giữa nhân phẩm và lợi ích trước mắt, cậu quyết định chọn cái đầu tiên. Chuyện đã đồng ý rồi thì không nên tùy tiện đổi ý.

Hơn nữa, cậu đã làm được Đậu Nga thì cũng có thể tạo một tấm thẻ bài khác khắc chế Đậu Nga. Thật ra có một biện pháp để đối phó với tấm thẻ này, trước khi Đậu Nga ăn vạ lăn ra chết thì phải khống chế nàng, chẳng hạn có thể cho Mạnh Bà đút nàng một bát canh đắng, khiến nàng lãng quên kỹ năng, tới lúc đó thì đừng nói Đậu Nga muốn ăn vạ chịu chết, ngay cả bản thân làm gì cũng chẳng biết nữa là.

Mạnh Bà có thể đối phó với những tấm thẻ vong ngữ cấp thần!

Thế nên có giao tấm thẻ Đậu Nga này cho Lưu Sương Thành cũng chẳng sao, nhiều nhất thì để Phương Vũ cầm Đậu Nga đi hố mấy câu lạc bộ khác, dù sao cũng chẳng hố được tới Niết Bàn.

Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết lập tức kiên trì nói: “Trước đó em đã đồng ý yêu cầu của anh ta, thế nên em sẽ đưa tấm thẻ này như giao ước. Có điều, ban đầu em cũng đã giao hẹn, chỉ bán thẻ bài chứ không bán bản quyền. Bản quyền của Đậu Nga vẫn nằm trong tay em, chúng ta cũng có thể sử dụng tấm thẻ này.”

Trần Thiên Lâm không ngờ đệ tử mình cũng rất thông minh, đã nhanh chóng giữ lại bản quyền thẻ cho mình.

Nếu đã giữ được bản quyền thì việc này không thành vấn đề. Sau này trên đấu trường, Lưu Sương Thành có thể dùng Đậu Nga, Niết Bàn cũng có thể dùng Đậu Nga, tấm thẻ này sẽ trở thành lá bài hiếm thấy trong liên minh mà cả hai câu lạc bộ cùng hưởng.

Chỉ là kỹ năng của Đậu Nga rất thích hợp với set thẻ vong ngữ của Phương Vũ, kỹ năng Tuyết bay tháng sáu đóng băng quần thể rất phù hợp với set thẻ hệ thủy của Lưu Sương Thành. Mà vào tay Tạ Minh Triết thì ngược lại có thể trở thành một tấm thẻ đánh bất ngờ, đặt trong những thẻ ẩn, đánh cho đối thủ không kịp trở tay.

“Nếu trong lòng đã quyết định thì cứ làm đi. Tấm thẻ này chắc chắn sẽ khiến Phương Vũ rất vui mừng.” Trần Thiên Lâm tán thưởng nói với tiểu đồ đệ.

“Được! Đêm nay em sẽ giao tấm thẻ này cho anh ta.” Sư phụ chấp nhận khiến Tạ Minh Triết khẽ thở phào, việc làm thẻ bài cho người khác thế này sẽ không phát sinh lần thứ hai, Phương Vũ là trường hợp đặc biệt.

***

Tám giờ tối, Phương Vũ tới không gian cá nhân của Chú Béo theo giao hẹn.

Tạ Minh Triết mỉm cười giao Đậu Nga cho anh: “Anh xem thử tấm thẻ này có hợp ý mình không?”

Phương Vũ tiếp nhận tấm thẻ rồi xem thử, mặt trên của thẻ bài là một cô nương thanh tú mặc áo phạm nhân sắp bị tử hình, tên là Đậu Nga. Anh hoàn toàn không có ý kiến gì về hình tượng. Tấm thẻ có ba kỹ năng, kỹ năng thứ nhất là “Hàm oan chém đầu”, một loại kỹ năng ăn vạ kéo cừu hận, cam đoan mình vừa ra trận sẽ bị giết; kỹ năng thứ hai và thứ ba đúng là yêu cầu anh đã đưa ra khi đặt thẻ —— khống chế toàn thể kẻ địch và tăng trạng thái diện rộng cho phe bạn.

Dù là đã từng thấy qua vô số thẻ bài tốt, nhưng khi nhìn thấy lá bài này, hai mắt của Phương Vũ cũng sáng lên.

“Tấm thẻ này đúng là rất phù hợp với yêu cầu của tôi, lúc đó chỉ đề nghị chú làm hai kỹ năng, nhưng chú lại làm tới ba cái, thêm một kỹ năng hút sát thương, có thể bảo đảm tấm thẻ này nhanh chóng hi sinh, thiết kế vô cùng hoàn mỹ.” Nhìn vẻ ngoài thì Phương Vũ rất bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm thẻ bài vẫn đang siết chặt, hệt như e sợ Chú Béo sẽ không giao tấm thẻ này cho anh, hoặc là tăng giá tại chỗ, thêm vào điều kiện trao đổi khắc nghiệt hơn.

“Vậy thì tốt, anh đã hài lòng thì chúng ta dứt khoát thanh toán luôn đi!” Tạ Minh Triết sảng khoái nói.

“…” Phong Vũ giật mình, hiển nhiên là không ngờ đối phương lại có thể thoải mái như vậy, anh nhanh chóng cất tấm thẻ Đậu Nga, rồi hỏi, “chú làm nhiều hơn một kỹ năng, vậy thì giá tiền có cần tăng không?”

“Theo như giao ước là được, tui nhớ hình như là 5 triệu vàng.” Tạ Minh Triết khi kinh doanh sẽ luôn tuân thủ quy ước, ban đầu cậu đã đồng ý cái giá này thì không thể vì sản phẩm mình làm ra tốt hơn yêu cầu của khách hàng mà tăng giá được. Cậu không muốn tỏ ra mình là kẻ tính toán chi li, vả lại, cậu cũng không hề thiếu tiền, số tiền này có thể được tính là thu nhập thêm rồi.

“Được, cảm ơn Chú Béo.” Tính cách thẳng thắn dứt khoát này của Chú Béo thật khiến người ta không nhịn được thưởng thức, mặc dù thẻ bài người này tạo ra rất đáng ghét, nhưng con người dường như rất tốt. Phương Vũ trực tiếp mời giao dịch, trả luôn tiền công, tấm thẻ này đã là của anh.

“Đúng rồi, lúc trước đã giao hẹn tui có thể giữ bản quyền tấm thẻ này, tui cam đoan nó sẽ không rơi vào tay các câu lạc bộ khác, nhưng Niết Bàn thì…” Tạ Minh Triết nói tới đây thì dừng một chút, Phương Vũ nhanh chóng hiểu ý cậu, gật đầu đáp: “Nếu câu lạc bộ của chú dùng thì đương nhiên là không sao cả.”

“Vậy thì tốt!” Tạ Minh Triết mỉm cười, “còn một vấn đề nữa, nếu có một ngày, Niết Bàn và Lưu Sương Thành đối mặt nhau trên đấu trường, mà liên minh đã quy định trong một trận đấu không thể xuất hiện hai tấm thẻ bài giống nhau, hai nhà chúng ta không có khả năng sử dụng đồng thời tấm thẻ Đậu Nga. Tôi đảm bảo khi đánh với Lưu Sương Thành, tui sẽ không dùng tấm thẻ Đậu Nga này. Dù sao cũng là thẻ do anh bỏ tiền ra mua từ tay tui, tui dùng nó đi đánh các anh cũng không được ổn lắm.”

“…” Giao hẹn của Chú Béo khiến Phương Vũ hoàn toàn yên lòng.

Khi đối phó với các câu lạc bộ khác, họ có thể sử dụng tấm thẻ Đậu Nga này, nhưng khi quyết đấu với nhau, vì đây là thẻ bài do Phương Vũ bỏ tiền ra đặt làm, nên Chú Béo hứa sẽ không dùng. Làm như thế sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến Lưu Sương Thành.

Nhưng Phương Vũ cũng không hề ngốc —— anh chắc chắn sẽ không dùng Đậu Nga để đánh Niết Bàn.

Chú Béo cũng không phải là một bé thỏ trắng ngây thơ, mà là một con hồ ly bụng đầy ý xấu. Đã có thể chế tạo ra Đậu Nga, thì chắc chắn hắn sẽ có biện pháp đối phó với tấm thẻ này. Nếu dùng Đậu Nga để đánh đoàn chiến với Niết Bàn thì trái lại sẽ bước vào cái bẫy do Chú Béo giăng ra.

Thế nên, một khi Niết Bàn đấu với Lưu Sương Thành, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là —— cả hai phe đều không cần tới lá bài Đậu Nga.

Chuyện này cũng không quan hệ, trong tay Phương Vũ còn rất nhiều thẻ vong ngữ, vứt bỏ một tấm thì so ra cũng không phát sinh ảnh hưởng gì quá lớn tới trận đấu. Ngược lại, anh càng ngày càng mong được gặp Chú Béo trên đấu trường.

“Cứ quyết định thế đi.” Phương Vũ chủ động vươn tay, “hợp tác vui vẻ.”

“Ừm, hi vọng lá bài này có thể giúp được các anh.” Tạ Minh triết cũng thân thiện bắt tay.

“Để cảm ơn chú đã giúp tôi làm thẻ bài, tôi cũng tặng chú thêm một phần tài liệu.” Vừa dứt lời, Phương Vũ lập tức gửi một bưu kiện cho Chú Béo, anh nói tiếp, “tôi đã chỉnh sửa lại tài liệu về các set thẻ mà những tuyển thủ thuộc các câu lạc bộ lớn thường dùng, có lẽ sẽ có ích cho chú.”

“Cảm ơn!” Đây quả thật là một bất ngờ không nhỏ! Hai mắt Tạ Minh Triết đều sáng lên.

Đại thần Phương Vũ đem tới một món quà lớn, bề ngoài thoạt nhìn là “hợp tác cùng có lợi”, nhưng kỳ thật lại càng giống với cấu kết làm chuyện xấu hơn.

Phương Vũ là một kẻ thông minh, tài liệu gửi cho cậu đương nhiên sẽ không có gì về Lưu Sương Thành, trái lại chính là hoàn toàn bán đứng các câu lạc bộ khác.

Thật ra chỉ cần quan tâm chú ý các trận đấu là có thể chỉnh lý ra được mớ tài liệu này. Tư liệu về các set thẻ trong kho dữ liệu của sư phụ hoàn thiện hơn phần tài liệu của Phương Vũ đưa rất nhiều, chụp lại toàn bộ thẻ bài tất cả các cao thủ đã sử dụng từ mùa giải đầu tiên cho tới nay.

Nhưng tài liệu của Phương Vũ lại có thêm một nội dung —— xác suất sử dụng thẻ bài.

Set thẻ của các đại thần đều sâu không lường được, nhưng mỗi một vị đại thần đều sẽ có thẻ bài mình thiên vị nhất. Chẳng hạn như “Phượng Hoàng Băng” của Sơn Lam có xác suất sử dụng cao tới hơn 90%, gần như là thẻ chắc chắn sẽ đem lên mỗi một trận đấu. Thần Thụ Ngàn Năm của Đường Mục Châu, Hắc Văn Điệp của Diệp Trúc, đều có xác suất sử dụng hơn 80% —— cho thấy rất rõ, đấu mười trận mà đã ra sân hết tám trận.

Tương lai khi đánh giải, cậu có thể căn cứ vào xác suất sử dụng của mỗi tấm thẻ bài, phân tích khách quan, phán đoán tuyển thủ đó sẽ đem thẻ bài nào ra trận, từ đó lại bày binh bố trận, đưa ra sách lược để đối phó. Cách làm này sẽ tốt hơn là đánh giá chủ quan qua set thẻ rất nhiều.

Sau khi tạm biệt Phương Vũ, Tạ Minh Triết kích động gửi phần tài liệu này cho sư phụ.

Trần Tiêu nói: “Làm tấm thẻ này đúng là không lỗ chút nào, sao Phương Vũ lại có thể đưa phần tài liệu quan trọng thế này cho cậu chứ?”

Tạ Minh Triết cười đáp: “Cái này gọi là ‘người tốt sẽ được báo đáp’ đó.”

Trần Tiêu: “…”

Cậu không biết xấu hổ là gì hả, chẳng ngại tặng cho mình một thẻ người tốt luôn sao?

Trần Thiên Lâm càng nhạy bén hơn, nhanh chóng phân tích được ý đồ của Phương Vũ: “Cậu ta chỉ xóa bỏ phần tài liệu của Lưu Sương Thành, đại khái là muốn cậu có khả năng giải quyết đám đối thủ khó nhằng ở giai đoạn vòng loại, để đội của cậu ta có thể thuận lợi tiến vào vòng chung kết.”

Trần Tiêu gật đầu đồng ý: “Cái tên Phương Vũ này bình thường luôn im hơi lặng tiếng, luôn ở trong trụ sở Lưu Sương Thành không thèm bước chân ra cửa, nhưng tâm tư lại không lường được. Mọi người nhìn đi, anh ta phân tích rất kỹ càng set thẻ của những đại thần như Đường Mục Châu, Nhiếp Viễn Đạo, đúng thật là muốn để cậu có thể KO diệt những đại thần này ở giai đoạn vòng loại.”

Tạ Minh Triết vừa mừng vừa sợ: “Thế thì anh ta cũng quá xem trọng em rồi!”

Nhưng ngẫm lại thật kỹ thì đây đúng là tác phong của Phương Vũ.

Lúc trước khi Chú Béo nổi tiếng nhờ vào thẻ chỉ định chết tức thì, cách làm của Phán Quyết và Quỷ Ngục là lôi kéo cậu, đương nhiên cũng là vì tính cách của Nhiếp Thần và lão Trịnh khá là thẳng thắn dứt khoát. Đường Mục Châu phía Phong Hoa thì đầy ý xấu, chủ động dẫn đường cho Chú Béo đi hố người khác. Mà Phương Vũ thì lại rất lý trí, chọn con đường “hợp tác cùng có lợi” này.

Anh tìm Chú Béo đặt trước chế tạo một tấm thẻ bài nhằm tăng cường thực lực cho Lăng Sương Thành, đồng thời giao toàn bộ tài liệu của các tuyển thủ của các câu lạc bộ khác cho Chú Béo, đại khái là khi đó, anh đã dự đoán được sau này Chú Béo chắc chắn sẽ biến thành một kình địch trên đấu trường.

Anh làm như thế, một mặt có thể tăng xác suất chiến thắng của Lưu Sương Thành, một mặt là để Tạ Minh Triết đi đối phó với những câu lạc bộ khác, hai bên đều có lợi, ai cũng chẳng thiệt thòi.

Tạ Minh Triết vừa cầm được tiền vừa ôm thêm tài liệu quả thực không còn lời nào để diễn tả, chỉ có thể thả một đống 666 cho đại thần Phương Vũ. Người này thật rất thông minh, không hổ là đại đồ đệ của người sáng lập hệ thủy Tô Dương. Không biết sau này khi gặp anh ta trên đấu trường, anh ta sẽ đối phó với set thẻ của nhân vật của mình thế nào đây? Tạ Minh Triết đột nhiên có chút mong đợi.

Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Lưu Sương Thành.

Phương Vũ kết nối lá bài Đậu Nga vào màn hình giả lập để các sư đệ quan sát.

“Đậu má! Tấm thẻ này của Chú Béo thiệt quá buồn nôn!” Kiều Khê chửi thề. Nhưng ngẫm lại thấy dù sao lá bài này cũng là của Lưu Sương Thành bọn họ, có thể cầm đi buồn nôn người khác, Kiều Khê không nhịn được cười ha hả, “sư huynh, hợp tác với Chú Béo quả thực là một quyết định vô cùng sáng suốt, ha ha ha, người khác mà thấy tấm thẻ ăn vạ này chắc chắn sẽ khó chịu hệt như nuốt phải ruồi.”

“Sư huynh đương nhiên sáng suốt nhất, nào giống anh, toàn nhìn vẻ ngoài.” Tam sư đệ Tô Thanh Viễn mỉm cười chế giễu.

“Mi có nịnh hót cũng không cần phải đạp thấp nâng cao!” Kiều Khê buồn bực trừng sư đệ.

“Khụ khụ, nhị sư huynh, tam sư huynh, hai anh đừng có cãi nhau…” Tiểu sư đệ Tiêu Dật yếu ớt khuyên can.

“Đưa tấm thẻ này vào set đánh đoàn chiến, anh sẽ điều khiển, từ hôm nay mọi người sẽ luyện tập phối hợp với thẻ mới.” Phương Vũ bình tĩnh nói, “còn một tháng nữa thể thức đánh đoàn của mùa giải sẽ bắt đầu, chúng ta phải nắm chắc thời gian.”

“Dạ rõ!” Câu trả lời này lại rất đồng thanh.

Phương Vũ nhìn bóng lưng ba người rời đi huấn luyện, nội tâm có hơi bất đắc dĩ.

Người ngoài đều cho rằng Lưu Sương Thành là một gia đình lớn vô cùng hài hòa ấm áp, bốn tuyển thủ chủ lực đều thân thiết như anh em ruột, duy chỉ có Phương Vũ mới biết được, người anh cả là mình mệt mỏi tới mức nào —— hệt như phải dắt theo ba chàng ngốc cực ngây thơ.