Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 941: Suy nghĩ cho thật tốt!



Kết quả, sẽ như thế nào?

Đây là một mạng sống, bản thân cũng mới 30 tuổi đã xuất đầu, nếu thật sự xảy ra vấn đề, ai có thể chịu trách nhiệm?

Ai sẽ chịu trách nhiệm cho bà lão!

Sinh mệnh chỉ có một?

Ai có thể cho bạn thử?

Mắt thấy đã sắp đến thứ bảy, chủ nhật mà « tạp chí ngoại khoa nước Anh » vẫn chậm chạp chưa trả lời, Trần Thương hơi thất vọng.

Còn đang nghĩ tại hiện trường niên hội lấy một tin hót làm mọi người kinh ngạc, xem ra Naruto không có cơ hội ra sân.

- Nghĩ gì thế?

Trong lúc Trần Thương đang xoắn xuýt, một trận giọng nói trong trẻo cất lên đánh gãy mạch suy nghĩ, Trần Thương cười cười, quay người lại nhìn Tân Duyệt, tâm trạng lập tức tốt lên.

- Niên hội ngoại khoa, em đi không?

Trần Thương tò mò hỏi,

~ Nếu như em muốn đi... Anh giúp em lấy thư mời!

Trần Thương cảm giác bây giờ mình ở lĩnh vực ngoại khoa Gan cũng hơi quyền nói chuyện, đặc biệt là quan hệ cùng với những lão đại đỉnh cấp cũng không tệ, ví dụ như đồng chí Hữu Phúc, ví dụ như chủ nhiệm Tiền Lượng, cấp độ cao chút, còn có chủ nhiệm Chu Hoành Quang!

Chỉ thấy Tân Duyệt xem thường cười nói:

- Nhà anh, Duyệt tỷ đã sớm là thành viên học hội! Còn cần anh dẫn vào!? Tiểu Thương nhi?

Trần Thương sững sờ, cũng là sửng sốt, dù sao Tân Duyệt tốt nghiệp trường danh giá, vào bệnh viện có biên chế, tự nhiên vào tốt.

Quan trọng nhất cha cô là Tần Hiếu Uyên, Đại viện trưởng Tân, có cái danh hiệu này, muốn tham gia vào học hội còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Lúc này, Tân Duyệt bỗng nhiên quay người, cười hì hì nhìn Trần Thương, híp mắt lại, ngón trỏ tay phải duỗi tới, nâng cằm Trần Thương lên, trêu tức lại mang theo ánh mắt tự tin nhìn chằm chằm Trần Thương:

- Thương nhị, anh chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, em cầm súng mặc giáp, đánh cả thiên hạ cho anh, được chứ?

Sau khi nói xong, đại khái cách khoảng ba giây. đồng hồ cô lại nói tiếp:

- Suy nghĩ cho thật tốt!

Trần Thương hoang mang không rõ!

Nhìn Tân Duyệt khiêu khích cộng thêm ánh mắt đùa giỡn, Trần Thương không nhịn được cười.

Nếu như là lão sư Mạnh Hi lão sư làm như thế, có lẽ còn có một chút lực chấn động, để người tin phục!

Thế nhưng mà đồng học tiểu Tần trời sinh tự mang thuộc tính bán manh, trong đôi mắt to dường như vĩnh viễn lóe ra hào quang đáng yêu nghịch ngợm, một phen động tác này, ngược lại làm cho Trần Thương không nhịn được kéo cái tay đang nâng cẩm mình, hơi dùng sức, thuận thế kéo Tần Duyệt kéo tới.

Trần Thương kéo cổ tay Tần Duyệt, một cái tay khác trực tiếp ôm Tân Duyệt vào trong ngực!

Tiểu bì nương này!

Thật là nghịch ngợm!

Mà Tân Duyệt vốn chưa hoàn thành làm màu, bị Trần Thương kéo vào trong ngực, lập tức trợn tròn mắt.

Não mạch còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Trần Thương khiêng lên đặt trên bả vai!

Lập tức giật nảy mình!

- Trần Thương anh thả em ra!

Trần Thương đứng dậy, ngoảnh mặt làm ngơ!

Tay trái anh ôm hai chân cô, Tần Duyệt nằm ở trên vai trái của anh, cứ như vậy bị Trần Thương vác trên vai, hướng đến chỗ cũ mà đi.

Chín giờ tối trong công viên rất dễ chịu, mùa thu gió ôn hoà, so với mùa xuân nhiều hơn mấy phần se lạnh, nhưng cũng nhiều hơn mấy phần khí tức đặc trưng của mùa thu.

Hoa trong công viên nở rộ không ít, hoa hồng, hoa quế, phảng phất từng cơn mùi thơm đánh tới, cảm giác rất thoải mái.

Còn có những bông hoa cúc dưới ánh đèn đường, lộ vẻ tươi mát xán lạn.

Nhìn đến đây, bỗng nhiên tâm huyết Trần Thương dâng trào!

Hướng về cái mông của Tần Duyệt cái mông nhẹ nhàng đánh hai cái, trên miệng còn hiện ý cười, nói:

- Để em đắc ý! Ba ngày không đánh là nhảy lên đầu lật ngồi, cũng dám đùa bỡn anh nữa!

Tân Duyệt nhận thấy một trận cảm giác quái dị truyền đến, lập tức đỏ mặt!

Thế nhưng cô bị Trần Thương nâng như thế, đầu dốc ở sau lưng anh lại có cảm giác giống như bị đại vương sơn tặc cướp dâu!

- Trần Thương anh mau buông em ra!

Trần Thương không để ý tới!

Ngược lại đánh thêm một cái, không nhẹ không nặng, lực đạo vừa phị

Tần Duyệt lại lần nữa hô:

- Trần tặc, anh mau buông bản tiểu thư ra!

Trần Thương sững sờ, nha đầu này, còn diễn tiếp?