Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 930



Mạnh Hi không giống với chủ nhiệm Đào Mật, chủ nhiệm Đào Mật kinh có nghiệm phẫu thuật cực kỳ phong phú, khi Trần Thương hướng dẫn, ông ta có thể gia tăng cùng mở rộng tầm nhìn của mình, chính vì vậy chủ nhiệm Đào tiến bộ ổn định và nhanh chóng hơn so với chủ nhiệm Mạnh.

Sau khi nghe Trần Thương an ủi mình, Mạnh Hi cười cười, nói:

- Ừm, tôi biết rồi, cám ơn cậu, tiểu Trần!

Có thể thoải mái tiếp thu những thiếu sót của chính mình, cũng khiêm tốn sửa chữa sai lăm, đây. chính là một loại năng lực.

Trần Thương mỉm cười, đúng lúc quay người lại, vừa hay nhìn thấy cổ áo màu xanh của Mạnh Hi hình như hơi lỏng, kết quả là, những thứ không nên nhìn Trần Thương đều nhìn thấy hết, một chút cũng không sót, mất vừa hay lại chạm mắt với Mạnh Hi, vội vàng lúng túng xoay đầu lại.

Mạnh Hi thấy thế, lập tức cười khúc khích.

Trần Thương ho một tiếng, phối hợp cười với Mạnh Hi.

Mạnh Hi bỗng nhiên hỏi với sự thích thú:

- Tiểu Trần, cậu có bạn gái chưa?

Trần Thương lập tức sững người, cô đang khinh thường ai vậy? Tôi tuy nhìn vậy, nhưng mà... Bạn gái thì vẫn có, có điều, lúc nãy cũng không phải tôi cố ý muốn nhìn.

- Tất nhiên là có rồi!

Mạnh Hi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trần Thương, bồng nhiên muốn cười, cô không ý gì khác, có chỉ là nhìn biểu cảm hơi ngây ngô lộ ra trên mặt Trần Thương, nó thật sự hơi buồn cười.

Mạnh Hi mới mười hai tuổi đã đi qua Mỹ, sau đó sang Thụy Điển, nơi cô học đại học, tiếp thu niền văn hoá cùng giáo dục phương Tây, so với truyền thống văn hóa Trung Quốc mà nói, thì tư tưởng phương tây có phần cởi mở hơn một chút, đương nhiên... Nó chỉ tồn tại trong tư tưởng, và dừng lại ở mức cơ thể!

Dù sao mẹ của Mạnh Hi cũng một người phụ nữ: Trung Quốc truyền thống.

Mạnh Hi bỗng nhiên mỉm cười:

- Ồ! Có phải là cô gái tôi vừa nói chuyện không?

Trần Thương sững sờ, rõ ràng như vậy sao?

Trần Thương tò mò hỏi:

- Mạnh lão sư, sao cô đoán được?

Mạnh Hi cười khúc khích, đi lên phía trước, nhưng... Ánh mắt liếc nhìn xuống bên dưới Trần Thương.

Trần Thương cúi đầu, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên...

Ban đầu cứ nghĩ mình là bác sĩ phẫu thuật chỉnh ngực có tài một phương, nhìn thấy được vô số điều rực rỡ, nhưng đến cuối cùng cũng khó thoát số mệnh!

Nhớ đến nụ cười của Mạnh Hi một lần nữa, Trần Thương cảm giác vô cùng lúng túng xấu hổ,

Đây là lần đầu tiên Trần Thương phát hiện ra rằng Mạnh Hi... Thật sự không giống như bề ngoài cô biểu hiện ra!

Dưới vẻ bề ngoài trưởng thành, ẩn sau trong đó là một trái tim... (để dành cho các bạn điền)!

Thở dài một tiếng, Trần Thương đi đến phòng thay đồ thay quần áo, phát hiện ra Mạnh Hi đã đứng trước cửa phòng phẫu thuật đợi mình.

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng.

Mạnh Hi cũng cười theo.

Sau vài giây... Hai người nhìn nhau, không nhịn được cùng nhau bật cười

Cảm giác này, giống như hai người bạn với nhau! Cũng may bây giờ là tám giờ, không có ai ở đây. Nếu không chắc chắn sẽ bị măng là bị tâm thần!

Không thể không nói, cũng vì ca phẫu thuật hôm nay, làm cho mối quan hệ giữa Trần Thương và Mạnh Hi, trở thành mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại không ít.

Vốn dĩ hai người tuổi tác cách biệt cũng không nhiều, nếu họ thật sự giao tiếp giống như những học sinh và giáo viên kiểu truyền thống, vậy thì sẽ không có một chút khả năng nào để hai người giống như hai người bạn như bây giờ.

Hai người đi cùng nhau như bạn bè, cười cười nói nói, chuyện vừa xảy ra chỉ giống như trò đùa giữa bạn bè với nhau, ngược lại cũng không quan trọng lắm.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Cát Hoài và hao người khác vẫn còn đang tăng ca!

Bây giờ chắc cũng đã hơn tám giờ?

Trần Thương tò mò, hôm nay là ngày thế giới tăng ca ư?