Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 924: Không nên khách khí



Sau khi bàn giao cho phòng bệnh, Trần Thương mới nói:

- Hai ngày này anh ở lại bệnh viện, cần phải quan sát, sau hai ngày xuất viện lại đến bệnh viện kiểm tra lại.

Người bệnh vẫn còn không yên tâm, mắt thấy cũng đã hai giờ rưỡi nhưng mời gọi thế nào Trần Thương cũng không đi tiệm cơm.

Dứt khoát cầm điện thoại lên gọi tiệm cơm mang đồ ăn đến:

- Cậu làm vài món ăn đưa tới, đúng! Phòng cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, đặc sắc nha, món ngon! Đúng đúng đúng, làm nhiều một chút... Đúng, mang nhiều bánh tới!

Qua không đến hai mươi phút, một người đàn ông xách một đống lớn hộp lớn hộp nhỏ, vội vã chạy đến phòng bệnh khoa cấp cứu, nhìn thấy ông chủ ngồi bên trong, vội vàng hỏi:

- Anh à, anh không sao chứ?

Người bệnh lắc đầu:

- Vào đây đi.

Đang lúc nói chuyện lại có hai bác sĩ đến phòng làm việc. Người bệnh cười ha hả nói:

- Bác sĩ, là tâm ý của tôi, ăn chút cơm, đây là tiệm cơm chúng tôi tự làm, không tốn bao nhiêu tiền.

- Mọi người đều khổ cực một buổi trưa, không ăn chút cơm, thật sự quá cảm ơn mọi người.

Hành động của người đàn ông làm Trần Thương cũng hơi cảm động, cười cười, đứng dậy nói cảm ơn.

Người đàn ông khoát tay áo:

- Ai nha, không nên khách khí!

Sau khi ra ngoài, người đàn ông lại cầm hai túi bánh nang, một túi đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, một túi đặt ở trạm y tá.

Đồ ăn không quý giá, nhưng lại tràn đầy tâm ý, làm Trần Thương hơi cảm động.

Chủ yếu là nỗ lực của mình được người khác tán thành, dâng hiến của mình được người đồng ý, vậy là được rồi.

Có đôi khi, không mong có ơn tất báo, chỉ hi vọng có thể nhận được một câu cảm ơn, như vậy cũng đủ rồi.

Bên trong ký túc xá học viên hoạch định bồi dưỡng, mọi người thảo luận trao đổi qua lại với nhau.

- Ai, tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp đi theo chân giáo sư, vừa tới khoa cấp cứu ba năm, tôi đánh giá trình độ hẳn còn chưa có cao bằng tôi đây!

Một người đàn ông thở dài,

- Đoán chừng chính là để cho tôi viết lịch sử bệnh án!

- Quốc gia cho phép hoạch định bồi dưỡng là đê cao tố chất chúng ta, nhưng bây giờ xem ra, tôi cảm thấy có một ít bác sĩ trình độ còn không bằng chúng ta nữa. Chuуên t𝗿ang đọc t𝗿uуện -- TRuM TRUYeN.𝗩N --

Một người đàn ông khác vừa cười vừa nói.

Đối bọn hắn mà nói, đi đến hoạch định bồi dưỡng đơn giản là vì đục nước béo cò lấy cái chứng nhận hoạch định bồi dưỡng, có thể thuận lợi được bình bầu chức danh.

Rất nhiều người tuổi cũng không nhỏ, hơn ba mươi, hơn bốn mươi tuổi cũng có rất nhiều.

- Tiểu Từ, cậu cùng với cái bác sĩ kia, tôi nghe nói chính là sinh viên chưa tốt nghiệp, cũng là nghiên cứu sinh, nói không chừng còn có thể dạy hắn một chút.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa cười vừa nói.

Từ Đông Đông nghe vào trong tai, chẳng qua cười cười chứ cũng không nói gì, anh ta nhìn ra được, tri thức tích lũy của Trần Thương hơn xa mình.

- Kinh nghiệm lâm sàng của người ta phong phú hơn tôi hơn nhiều, kiến thức có thể học được rất nhiều.

Từ Đông Đông cười cười, cũng không có giảo biện cái gì, nhưng để anh ta tổn hại Trần Thương, anh ta vẫn cảm thấy không cần thiết.

Toàn bộ bốn người trong phòng, đều ở khoa cấp cứu, tuổi cũng đều ở chừng ba mươi tuổi, trình độ của Từ Đông Đông cao. nhất, nhưng nhỏ tuổi nhất.

- Ha ha, tiểu Từ à, tuổi cậu còn rất trẻ, tôi cho cậu biết, bệnh viện cấp tỉnh cũng không phải tất cả mọi người đêu có năng lực, rất nhiều người đều dựa vào quan hệ cửa sau tiến vào!