Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 891: Không thoải mái hả



- Trong lòng tôi bối rối, đành móc khăn tay trong túi ra, bác sĩ An nhìn thấy tôi móc khăn tay trong túi áo ra, bên trong bó một đống tiền lẻ, lập tức hiểu được, thế nhưng mà... Không khâu cơ lại thì lại không yên lòng, thế nhưng mà thật sự là không đủ tiền...

- Về sau, bác sĩ An vẫn khâu cho tôi, ở phòng xử lý khâu cho tôi, tiền chỉ khâu cơ đều là chính cậu ấy lấy ra, tôi nhớ rất rõ ràng, tiền khâu lúc ấy là hai mươi lăm vạn, tiền phí băng bó với phí đăng ký là 5 vạn.

- Tôi lúc ấy thật sự rất xấu hổ, nhưng cũng không. tiện nói cho bác sĩ An là tôi kiện anh ta, Vẽ sau cũng

không có tiền để cảm tạ, mà sau đó tôi cũng không dám đi khám ở Đông Đại Nhị Viện, chỉ sợ gặp bá sĩ An!

Nói tới đây, ông lão cũng sắp hôn mê luôn rồi, không nghĩ tới còn có một sự việc như thế.

Bà lão nói xong cũng làm ông lão trầm mặc cả nửa ngày.

Hai người đều im lặng ngồi đấy!

Một lát sau, bà lão mới nói:

- Ai... Cái này, đây là ông trời an bài tôi tới báo ân, tôi đã nghĩ sẽ không gặp lại bác sĩ An được nữa, không nghĩ tới hôm nay gặp lại trong hoàn cảnh này!

Hai người lại tiếp tục rơi vào tầm mặc.

Qua một lúc lâu, ông lão đứng dậy, xỏ dép, nhìn vợ mình nói:

- Đi thôi, bà làm thế kia cũng là đáng trách, bác sĩ An là người tốt, chúng ta phải đi nói rõ ràng, cũng phải nói xin lỗi. Lát nữa trở về, bà gọi điện thoại cho thắng cả, để ngày mai nó chuẩn bị lễ vật tặng chủ nhiệm An, còn chúng ta, tối nay sẽ đi gặp chủ nhiệm An nói chuyện rõ ràng.

Ông lão là người thực tế, không dấu được chuyện gì trong lòng, nghe thấy vợ nói như vậy, lập tức đứng dậy muốn đi luôn.

Bà lão nghe xong, có chút bối rối, nhưng mà vẫn là đứng dậy.

Hai người bứt rứt bất an đi tới phòng làm việc, lúc này An Ngạn Quân đang ngồi trong phòng đọc sách. Ngôn Tình Sủng

Ông lão đi tới,ngượng ngùng cười một tiếng:

- Chủ nhiệm An, không quấy rầy ngài chứ?

An Ngạn Quân để sách xuống, nhẹ gật đầu:

- Vâng, có chuyện gì? Không thoải mái hả?

Ông lão lắc đầu, thẹn thùng nói

- Tôi là tới để cảm ơn chủ nhiệm An, thật sự là có chút ngại ngùng mà.

An Ngạn Quân cười cười, lắc đầu:

- Không có chuyện gì.

Ông lão liếc mắt ra hiệu nhìn vợ mình, lúc này bà lão mới chậm rãi nói

- Bác sĩ An, tôi nói với anh một chuyện, anh đừng giận tôi nha!

An Ngạn Quân sững sờ, hiếu kỳ nhìn bà lão:

- Chuyện gì?

Mặt bà lão đỏ lên, nói chuyện với thanh âm rất

- Tôi... Khi ở Đông Đại Nhị, đã kiện anh,

- Khoảng tầm mười một năm trước, lúc ấy tôi ngã làm cố tay bị thương, anh khám bệnh cho tôi, nói không có chuyện gì... Đến ngày thứ hai, cổ tay tôi đau cho nên đã đi khoa cấp cứu, qua kiểm tra thì mới biết là cổ tay bị rạn xương, tôi rất tức giận nên đã báo cáo anh với khoa y vụ, nói anh xem bệnh qua loa, lúc ấy... Là do tôi không nói rõ rằng, anh cũng là vì giúp tôi tiết kiệm tiền, vì lẽ đó.... Trách tôi!

An Ngạn Quân nghe xong, lập tức nhớ lại.

Lúc ấy ông ta mới vừa đi làm không bao lâu, kinh nghiệm làm việc chưa đủ, cực kỳ khuyết thiếu kinh nghiệm lâm sàng, chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với ông!

Thậm chí vẽ sau, tính cách bây giờ của ông ta cũng có quan hệ vô cùng chặt chẽ với chuyện này.