Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 882: Cái gì chỉnh hình trăm vạn?



Tân Hiếu Uyên không cố né tránh mà trực tiếp thoải mái coi Trần Thương là bạn trai Tân Duyệt mà giới thiệu.

Tân Hiếu Uyên nói câu này cũng chính là muốn Trần Thương nghe thấy dụng ý muốn cho cậu ta biết rằng cậu đã được lão Tân đây đồng ý. Đọc tr𝓊yện hay, tr𝓊y cập ngay + tr𝓊mt r𝓊yen.VN +

Thực tế, câu này nghe qua giống như vô tình, nhưng lại biểu hiện được rất nhiều ý tứ, điều này rất quan trọng khó có thể được như thế, ít nhất còn có lẽ sẽ làm cho Trăn Thương cảm thấy tốt về ông.

Có lẽ loại cảm giác tốt này không có ý nghĩa gì nhưng lão Tăn hy vọng sau này Trần Thương đối với con gái mình tốt hơn một chút là được rồi.

Làm người quan trọng là xử sự, nó hoàn toàn nằm ở những chỉ tiết mình đã làm.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu này Trần Thương cảm thấy ấm lòng hắn.

Bởi vì Tân Hiếu Uyên có thể giới thiệu anh là đồng nghiệp, bạn học, bạn bè thế nhưng lại coi Trần Thương trở thành bạn trai con gái ông, điều này là sự khác biệt.

Lão Tần là viện trưởng của Tỉnh Nhị Viện, đường đường chính chính xử cấp, mà Ký Như Vân là chủ nhiệm trung tâm bảo hiểm y tế cũng là chính xử cấp.

Hai người đóng vai trò quan trọng trong lĩnh vực y tế của thành phố An Dương này.

Có thể giới thiệu Trần Thương trước mặt hai người chính là sự đồng ý lớn nhất đối với Trần Thương.

Tân Tường nghe xong lập tức cười nói:

- Viện trưởng Tần, tôi với tiểu Trần có quen biết Chỉ là không ngờ tới lại trùng hợp như thế vậy.

- Thật sự rất xứng đôi, không nghĩ tới tiểu Trần lại là con rể của viện trưởng Tăn, sau này ông được hưởng phúc rồi nha, có một người con rể như thế này đây!

Câu nói của Tăn Tường khiến Tăn Hiếu Uyên và Ký Như Vân không nhìn được cười, cũng không để tâm.

Dù sao... những lời khách sáo không thể cứ xem là thật được, bất kể ai gặp cũng phải thổi phồng một phen.

Nói đi cũng phải nói lại, về tiểu Trần khẳng định có tiền đồ, có cha vợ là viện trưởng mẹ vợ là trưởng phòng, trong y tế của thành phố An Dương muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, phát triển tất nhiên là trên con đường bằng phẳng.

Chào hỏi khách sáo một phen xong lại ngồi xuống, Tân Hiếu Uyên liền đi thẳng vào vấn đề:

~ Chủ nhiệm Tân, bà vợ nhà tôi muốn chỉnh lại ít nếp nhãn trên mặt, vừa lúc gặp cậu, cậu có thể cho chút ý kiền gì không?

Tăn Tương hoài nghi nhìn thoáng qua Tần Hiếu Uyên, có chút tò mò:

~ Viện trưởng Tân, chuyện của ông... không phải đã có sẵn người sao? Còn cần tôi làm gì?!

Tần Hiếu Uyên cùng Ký Như Vân liếc nhìn nhau, có chút mờ mịt, ý của cậu ta là sao?

- Ý của chủ nhiệm Tần là gì?

Tần Tường nhìn bộ dạng hai người như vậy có chút sững sờ:

~ Hai người thật sự không biết?

Tân Hiếu Uyên:

- Biết rõ cái gì?

Tân Tường nhịn không được nói:

- Thì là tiểu Trần đó, kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ của tiểu Trần rất nổi tiếng ở thành phố An Dương này, danh xưng là bậc thầy phẫu thuật thẩm mĩ trăm vạn mà.

Tần Tường một câu nói kia đem người một nhà làm cho có chút tối tăm.

Có ý tứ gì?

Cái gì chỉnh hình trăm vạn?

Ba người càng nghe càng là mơ màng.

Tần Hiếu Uyên nói thầm một tiếng, Tân Tường, này có phải là nhận lầm người rồi hay không?

Nhịn không được hỏi:

~ Chủ nhiệm Tân, cậu đang nói là...

Tân Tường vỗ trán một cái, nhìn thoáng qua Trần Thương, lúc này mới chậm rãi nói ra:

~A nha, viện trưởng Tân, xem ra ông là thật không biết!

- Trần Thương là thành viên của hiệp hội bác sĩ chinh hình Trung Quốc, mà lại là đích thân hội trưởng Cung Đại Trân mời

- Hơn nữa, hiện tại phí chỉnh hình của tiểu Trần, đoán chừng là cao nhất thành phố An Dương chúng ta, một ca phẫu thuật của cậu ta ít nhất 30 vạn, hôm qua làm năm ca phẫu thuật, một ca 100 vạn!