Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 860: Đồng cảm



Vào lúc chín giờ sáng, chủ nhiệm Lý Bảo Sơn của khoa cấp cứu chính thức mở đại hội xem bệnh, nhằm giúp giải quyết vấn đề của cô gái.

Bác sĩ nội khoa thần kinh đề nghị hãy làm MRI và biến động điện não đồ ( EEG), để nhìn xem có tồn tại bệnh thần kinh hay không, bởi vì loại tình huống này quả thật không thể bỏ qua.

Sau khi xem creatine kinase buổi sáng, chủ nhiệm nội khoa thận nói rằng trường hợp này không phải là bị suy thận, và tình hình bây giờ không nguy hiểm cho lầm, và tiêu cơ vân... không quá nguy hiểm, có lẽ nhờ lọc máu kịp thời.

...

Sau khi mọi người đưa ra ý kiến, quyết định sẽ. đưa cô gái đi kiểm tra lại.

Nhưng!!!

Lại có biến động khiến cho mọi người đều ngạc nhiên.

MRI xuất hiện ngắn ngủi làm đầu bị thiếu máu não, có thể sẽ tạo thành tổn thương như não không thể hồi phục, biến động EEG xuất hiện bất thường cùng với hình sóng kỳ lạ.

Việc này rất kỳ quái.

Chủ nhiệm nội khoa thần kinh - giáo sư Đỗ nhìn thấy sự việc diễn biến như vậy, lập tức sửng sốt một chút, sau đó mới ung dung chậm rãi nói một câu:

- Cái này... Phải tuỳ thuộc vào chính người bệnh-

Lời này vừa nói ra, lập tức những người xung quanh đều nhìn về phía giáo sư Đỗ.

Lúc này, chủ nhiệm Đỗ đã gần 60 tuổi mới chậm rãi nói một câu:

- Tôi đã gặp qua loại sóng này rồi, mọi người nghe. tôi nói một chút, nhưng đừng coi là thật, bởi vì những gì tôi nói có khả năng rất vô lý nó không có trong thống kê, càng không thấy y học có chứng cứ chứng minh, việc này vẻn vẹn chỉ có hồ sơ ghi chép lại nó.

Mọi người đồng loạt gật đầu, này gọi là tiếp thu kinh nghiệm y học.

Giáo sư Đỗ nói:

- Hiện tại sọ não bị tổn thương tại Thuỳ trán, tạo thành vết thương chí mạng, sau khi tỉnh lại có thể tính tình sẽ thay đối, hoặc là có khả năng sẽ biến thành bệnh tâm thần!

- Nhưng mà...cũng còn có khả năng ký ức nhất định sẽ bị rối loạn, hay nói ngắn gọn là mất trí nhớ.

- Thế nhưng, có thể tỉnh dậy hay không, phải phụ thuộc vào cô gái này, hơn nữa, hình sóng của EEG này, có thể thấy được chức năng của EEG không có vấn đề, hình sóng bất thường này có thể cho là đang bảo vệ bản thân.

- Nói thẳng ra, con bé có thể không muốn sống nữa, nhưng mà cơ thể thì trái ngược lại, bây giờ cái hình sóng này cho thấy cơ thể của con bé đang giãy giụa, muốn tỉnh lại.

Sau khi nói xong, tất cả mọi người tại nơi này đều rời vào trong trầm mặc.

Cuối cùng giáo sư Đỗ lại nói:

- Mọi người chờ đi, có thể tỉnh lại hay không thể tỉnh lại, tất cả là dựa vào con bé.

Một câu nói đẩy tất cả hy vọng đều đặt vào chính cô gái.

Có lẽ, cô không muốn tỉnh lại nữa.

Hoặc có lẽ cô sẵn sàng tỉnh lại với một diện mạo mới.

Trần Thương làm việc đến hết đêm.

Cả khuôn mặt tràn đầy vẻ tiều tụy.

Tâm trạng không tốt

Sau khi giao cả và thảo luận xong, Trần Thương chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng ICU, đi xem tình hình người bệnh một chút.

Nhưng lại bị Tân Duyệt kéo lại.

Trần Thương quay người nói:

- Có chuyện gì vậy?

Tần Duyệt nhìn thấy Trần Thương như thế này, thở dài:

- Đi đến phòng trực ban ngủ một lát đi, em mua cho anh bữa sáng, ăn rồi ngủ một lát, có chuyện gì em gọi anh.

Trần Thương nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Tần Duyệt, mỉm cười nói

- Được rồi. Anh không có chuyện gì, anh chỉ là muốn đi xem có chuyện gì hay không thôi.

Tần Duyệt nghe anh nói xong mới yên tâm mỉm. cười nói:

- Ừm, anh đi nghỉ một lát đi.

Thật ra, dù sao tuổi cũng còn rất trẻ, rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Nhưng mà, có đôi khi, chuyện này với tuổi trẻ không có một chút liên quan nào với nhau.

Nhưng thật sự... Tần Thương cũng không hiểu.

Ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi dọn dẹp một lúc, Tần Duyệt mang đến một hộp cơm giữ ấm, một món mì thanh đạm, rất có cảm giác thèm ăn.

Đột nhiên cảm giác hạnh phúc thực ra rất đơn giản.

Tân Duyệt cũng ấm lòng ngồi cạnh Trần Thương.

- Mau ăn đi.

Trần Thương ừ một tiếng.

Nói thật, so với Trần Thương, lúc Tần Duyệt nhìn thấy cô bé kia, càng cảm thấy rung động hơn.

Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, loại cảm giác này lại càng dễ đưa vào trong lòng.

Đây là cái gọi là đồng cảm.

Lúc ăn cơm, bỗng nhiên điện thoại Trần Thương vang lên.

- Bác sĩ Trần, người bệnh kia đã tỉnh!