Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 52: Người phụ nữ sắt đá



Vừa về đến nhà đã bị Yamaguchi Ryo làm phiền, Trầm Thiên Phong cảm thấy cần thiết phải ổn định tâm trạng một chút. Thay đồ sau đó vào phòng tập, anh cần làm gì đó để quên đi mấy chuyện không liên quan cũng như làm công tác chuẩn bị, nói thật là anh có chút hồi hộp.

Ở trong phòng tập đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo tập đã bị anh cởi bỏ, trên người anh giờ chỉ còn duy nhất chiếc quần tập nhưng cũng đã ướt quá nửa bởi mồ hôi.

Trở về phòng đã là chuyện của gần hai tiếng sau, anh đã tắm qua trong phòng tập và ăn nhẹ sau đó, anh đang mặc bộ đồ ở nhà màu xám thoải mái.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm Trầm Thiên Phong nhíu mày đồng thời cũng có chút khó hiểu, Lý Giai Kỳ đang dọn hết tất cả đồ đạc của cô ấy, một món cũng không để lại.

''Cô đây là đang làm gì?''

Cho nốt mấy món đồ trang trí nhỏ vào thùng cát tông, Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Trầm Thiên Phong. Anh giật mình khi thấy ánh mắt cô nhìn anh thật lạ, nó giống như những người xa lạ nhìn nhau, khác hoàn toàn với ánh mắt của cô trước đây.

''Tôi có chuyện muốn nói với anh.''

Trong lòng Trầm Thiên Phong dâng lên một chút cảm giác không xong, anh lờ mờ nhận ra điều cô sắp nói sau đây không phải chuyện tốt ít nhất là đối với anh.

''Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.''

Lý Giai Kỳ không vội, cô không xen ngang cũng không thúc giục mà im lặng chờ đợi còn Trầm Thiên Phong thì xoắn xuýt trong lòng, anh đang sắp xếp ngôn từ sao cho dễ hiểu nhất, chưa bao giờ anh thấy khẩn trương và hồi hộp như bây giờ.

''Lý Giai Kỳ!''

''Ừ.''

''Làm người phụ nữ của tôi.''

''Không thể.''

Có hơi bất ngờ về đề nghị của Trầm Thiên Phong nhưng Lý Giai Kỳ không do dự mà từ chối thẳng thừng.

Đàn ông đúng là tham lam đã có hai vị hôn thê vẫn cảm thấy chưa đủ còn muốn có thêm những người phụ nữ mãi mãi phải sống trong bóng tối. Nghĩ mà thấy nực cười, Lý Giai Kỳ cô kho lẽ vì không có gia thế mà chỉ có thể làm người phụ nữ không thể ra ánh sáng hay sao.

Đã từng dự liệu có thể cô chưa đồng ý ngay nhưng từ chối ngay lập tức không cần suy nghĩ thì Trầm Thiên Phong chưa tính đến.

''Thứ nhất, tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân cho nên không có ý định dựa dẫm vào đàn ông. Thứ hai, tiện đây tôi cũng nói luôn, tôi sẽ dọn về khu nhà cho người làm. Hai chúng ta vẫn luôn sống chung một phòng không được tốt cho lắm, tôi không thích phải sống cùng với một người đàn ông và anh thì đã có vị hôn thê.

Còn nữa, chuyến công tác vừa rồi tôi sẽ xem như một chuyến công tác bình thường và những chuyện đã xảy ra tôi sẽ coi như chúng chưa từng xảy ra. Chủ nhân chiếc ghế thứ bảy tôi không dám nhận, mạng của tôi chỉ có một, tôi còn phải lo cho lớn nhỏ trong nhà nên không thể xảy ra chuyện gì.

Tôi vẫn sẽ làm việc ở đây cho đến khi trả hết nợ cho anh, sau khi trả xong tôi sẽ rời đi theo đúng hợp đồng. Anh có thể không cần cho tôi đến đoàn phim hay tập đoàn Hải Thiên, tôi sẽ trở lại làm người làm trong Hải Thiên Đế Cung.''

Một hơi nói hết những điều đã suy nghĩ từ hôm qua đến giờ, cô không nắm rõ được Trầm Thiên Phong có phải là cha của sáu bánh bao nhỏ hay không. Nếu đúng là anh ta thì cô đương nhiên phải cách xa anh ta bởi cô mãi mãi không muốn anh ta biết đến sự tồn tại của sáu bánh bao nhỏ, chúng mãi mãi chỉ có thể là con của một mình cô. Nếu không phải là anh ta thì cô cũng vẫn sẽ lựa chọn cách xa anh ta bởi vì anh là người đã có hôn thê cho dù giữa hai người không xảy ra chuyện gì nhưng chung quy lại làm gì có người phụ nữ nào lại rộng lượng mà không để ý đến việc vị hôn phu của mình ở cùng phòng với một cô gái khác.

''Sống cùng tôi khiến cô chán ghét như vậy sao?''

Kể từ khi quen biết Trầm Thiên Phong đã từng thấy anh bá đạo ngang ngược, lạnh lùng khó đoán nhưng một Trầm Thiên Phong như bây giờ vẫn là lần đầu được thấy. Bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, anh lúc này mang theo sự cô đơn và thất vọng.

''Anh là người biết rõ vì sao tôi sống cùng với anh, chẳng phải anh vì muốn giám sát tôi cho nên mới ép buộc tôi sống ở đây hay sao? Anh yên tâm, tôi còn muốn thấy cuộc sống tươi đẹp sau này cho nên không cần lo lắng tôi sẽ làm chuyện gì, hơn nữa nếu tôi muốn làm gì đó thì cũng không chờ đến hôm nay. Khi đó, tôi chỉ cần bàng quan đứng nhìn không ngăn chặn hacker hẳn là anh cũng biết rõ tổn thất mình sẽ nhận.''

Trầm Thiên Phong không ngờ rằng thứ gì cô cũng biết, bình thường cô luôn tỏ ra là người tham tiền thích ăn uống và không mấy để ý những chuyện xảy ra thế nhưng cô đều biết hết chẳng qua cô không nói ra mà thôi.

Cũng không chờ Trầm Thiên Phong lên tiếng, Lý Giai Kỳ mang theo đồ đạc rời đi. Trầm Thiên Phong yên lặng ngồi đó, anh muốn đứng lên ngăn cản cô nhưng anh lấy tư cách gì để ngăn cản cô. Ép buộc cô ở cùng là anh, người bắt cô trả nợ cũng là anh, cô chỉ nói sự thật nhưng tại sao anh lại thấy đau lòng như thế. Hoá ra chỉ có anh mộng tưởng mà thôi còn cô trước giờ vẫn sắt đá như thế, anh vẫn là nên thành toàn cho cô.

''Tiểu Kỳ, cậu sao lại về đây rồi?''

Lương Thủy Nhu vừa mới tắm rửa xong thì Lý Giai Kỳ sang gõ cửa nói rằng từ giờ cô sẽ ở đây làm cô kinh ngạc không thôi.

''Mình còn chưa có bạn trai mà cứ phải ở chung phòng với ông chủ sau này phải ăn nói thế nào với bạn trai. Còn nữa, ông chủ đã có vị hôn thê mà cô ấy còn sống ở đây, mặt mình chứ đủ dày đâu.''

''Không phải cậu nói tôn thờ chủ nghĩa độc thân à?''

''Độc thân thì cũng phải giữ giá của độc thân chứ. Mình không thích cả ngày bị người khác nhắm vào, Ryo tiểu thư đấy dường như không có chuyện gì làm cho nên đều luôn tìn cách công kích mình.''

Lương Thủy Nhu thở dài: ''Cậu chuyển về đây chung quy vẫn là tốt nhất, chúng ta không sống trong thế giới của họ nên không thể hiểu họ được.''

Sau khi Thủy Nhu trở về phòng của mình, Lý Giai Kỳ nằm trằn trọc ở trên giường không thể ngủ nổi. Đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, vốn không muốn để ý nhưng có một dòng suy nghĩ cứ thôi thúc cô ra ngoài xem sao.

Nhận được câu trả lời dứt khoát của Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong vốn dĩ muốn thành toàn cho cô từ nay coi cô như người xa lạ nhưng anh vẫn không cam tâm, anh muốn hỏi rõ vì sao cô không đồng ý.

Loanh quanh một hồi nhưng vẫn không thể bỏ cái tôi của bản thân xuống mà gõ cửa, anh quyết định quay về và xem như mình chưa từng đến đây thì cánh cửa phòng cô bất ngờ mở ra, thoáng chốc anh sững người lại không biết phải làm gì.

''Anh còn điều gì muốn hỏi nữa sao?''

''Lý do thực sự là gì?''

Anh không tin cô chỉ vì mấy lý do vớ vẩn kia mà từ chối anh, chắc chắn có một lý do đặc biệt nào đấy bởi vì cho đến lúc rời khỏi sân bay thì cô vẫn vui vẻ cười đùa vậy mà chỉ ở nhà có mấy ngày thái độ đã thay đổi hoàn toàn.

''Tôi không muốn làm người thứ ba thứ tư, tôi biết anh có thể lấy được nhiều vợ và cũng biết với địa vị và tài lực của anh thì nuôi vài thậm chí là vài chục người phụ nữ cũng không vấn đề gì nhưng tôi có nguyên tắc của tôi và tôi sẽ không bao giờ phá vỡ nguyên tắc mà mình đặt ra.

Điều nữa, chúng ta là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Thế giới của tôi đơn giản lắm, ban ngày đi làm tối về quây quần cùng người thân, cuộc sống xuay quanh củi, gạo, dầu, muối mà thôi. Còn thế giới của anh quá khác biệt với tôi và tôi thì không dám bước chân vào thế giới đó.''

''Ở bên cạnh tôi cô sẽ không cần phải lo lắng đến mấy thứ củi, gạo, dầu, muối kia nữa. Số nợ kia tôi cũng sẽ không tính toán, cô thích thứ gì sẽ có thứ đó.''

''Nhưng đó không phải cuộc sống mà tôi mong muốn. Đàn ông đúng là tham lam, muốn hoa hồng lại muốn cả cỏ dại rất tiếc tôi không phải cây cỏ dại ven đường mặc cho người ta định đoạt. Tôi lặp lại lần nữa, tôi sẽ làm việc và trả nợ cho anh, trả nợ xong sẽ rời khỏi đây. Từ nay, chúng ta tốt nhất chỉ nên giữ quan hệ ông chủ- người làm hoặc nếu muốn anh có thể coi tôi như người xa lạ. Cảm ơn!''

Đóng cửa lại, Lý Giai Kỳ trượt người theo cánh cửa rồi ngồi bệt xuống sàn nhà. Không ngờ rằng những lời tuyệt tình cô lại có thể nói trôi chảy như vậy.

Từ trước đến nay, Trầm Thiên Phong anh luôn cao hơn người khác, luôn được người khác kính nể vậy mà hôm nay anh đã hạ mình đến mức này mà vẫn bị từ chối. Trầm Thiên Phong này đã bao giờ phải thấp hèn như vậy. Người phụ nữ này làm bằng sắt đá chứ không phải bằng da bằng thịt.

Lê những bước chân nặng nề trở về, Trầm Thiên Phong hối hận vì sao bản thân lại chạy đến đây để rồi nhận về là sự thất bại càng lớn hơn. Hơn ba mươi lăm cuộc đời lần đầu tiên anh có cảm giác với người khác thế nhưng nói ra rồi chỉ nhận lại sự phũ phàng. Cái gì mà hoa hồng với cỏ dại, chúng thì liên quan gì đến anh, anh chỉ cần bông hoa duy nhất thuộc về mình mà thôi.

Bình thường luôn tỏ ra là người ham tiền thế nhưng anh dùng điều kiện tiền bạc cũng không lung lay được cô, tất cả chỉ là lừa người. Trầm Thiên Phong anh cũng chỉ hạ mình duy nhất lần này mà thôi, anh sinh ra đã định là đứng lên đỉnh cao chứ không phải thấp hèn mặc người chà đạp. Nếu như cô đã muốn làm người xa lạ thì anh cũng không bức ép nữa, từ nhỏ anh đã giẫm đạp lên máu tươi mà sống việc đơn giản như vậy sao làm khó được anh.

Chỉ một quãng đường ngắn từ khu nhà cho người làm về đến phòng mà Trầm Thiên Phong đã hoàn toàn rũ bỏ bộ dạng bị người ta từ chối, anh lại trở về là một Trầm Thiên Phong cao cao tại thượng, người người kính sợ.