Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 18: Tảo Tảo





Edit: Dưa Hấu
Beta: Mễ Mễ
_______________________________________
Trì Oánh đột nhiên đứng lên, buột miệng thốt ra: "Alice!"
Suy đoán lúc trước của cô là đúng, Alice cào người nào chính là ám chỉ đến cái chết!
Chỉ là cái chết này đến lúc nào lại khó mà nói, lúc trước nó cào Lạc Minh Dịch, nhưng mà Trì Oánh biết được là khoảng thời gần đây Lạc Minh Dịch sẽ không chết, bởi vì ngày mà anh ta tử vong đã xác định được.

Truyền thuyết nói rằng mèo có khả năng thông linh, nhưng hành động của Alice đã không thể dùng từ thông linh để mà hình dung, quả thực giống như là đại diện cho sứ giả của địa ngục.

Nghe được chữ "Alice" này, Lạc Minh Dịch theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Alice mới bình tĩnh hạ tâm xuống được, nhíu mày nói: "Cô nhắc nó làm gì? Đó là con mèo vong ân phụ nghĩa, tôi cứu mạng nó, vậy mà nó thấy tôi liền cào......"
Trì Oánh không cho là đúng, "Lucy muốn dùng Alice để giao dịch, bà ấy cũng sẽ không giết Alice, mà anh không có phái người đi cứu nó, nó cũng sẽ không chết, cùng lắm thì tiểu thư Smith dùng một số tiền lớn một chút, bà ấy cũng không thiếu chút tiền này."
Lạc Minh Dịch "Hừ" một tiếng, "Cô thì biết cái gì? Cái người hầu gái kia đem Alice nhốt ở trong một cái rương, nếu không phải A Hải đến kịp thời, Alice đã bị ngộp mà chết."
Trì Oánh nghĩ thầm Alice mới không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, anh cứu nó, nó liều mạng nhắc nhở anh để báo ân, chỉ là anh không hiểu thôi.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ: Nếu ngày nào đó tiểu thư Smith thật sự không còn nữa, cô ngược lại rất muốn nhận nuôi dưỡng Alice.

......!
Sau khi xuống máy bay, công ty phái xe tới đón Lạc Minh Dịch về nhà, Trì Oánh cùng anh ta không tiện đường, tự mình lái xe về nhà.

Sau khi về nhà sau cô kiểm tra thiết bị nhiếp ảnh một chút, ngày hôm sau cón phải đi chụp ảnh cho Đường Tiễn, cũng không thể để xảy ra chuyện rắc rối.

Nghĩ đến ngày hôm sau có thể nhìn thấy Lạc Minh Dịch mặc đồ con gái, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười hết sức ngu ngốc.


Váy của LO sao......!
Cô gọi điện thoại hỏi Na Na một chút có thể cho mượn váy hay không.

Na na trả lời: "Có vài cái có thể mượn, có vài cái tôi đặc biệt thích thì không thể mượn, cô muốn mặc để chụp ảnh sao?"
Trì Oánh lắc đầu, "Không phải tôi mặc, tôi mượn dùm......!một người bạn, không phải dùng để chụp ảnh, để mặc bình thường, chỉ mặc một ngày thôi."
Na Na chần chờ một chút, "Dáng người của cô cùng với tôi không sai biệt lắm, ngươi dáng người bạn của cô thế nào? Số đo của tôi cô ấy có thể mặc không vừa đó? Hơn nữa váy củaLO rất phức tạp, bên trong có váy căng, mặc vào cái gì cũng làm không được, không thích hợp để mặc hằng ngày, làm dơ một chút cũng không giặt rửa sạch được.

Nếu bạn cô muốn thì có thể mặc váy của LO phong cách hằng ngày, không cần đặt làm, có đủ loại kích cỡ, cô chỉ cần báo số đo, tôi sẽ giúp cô chọn một bộ kiểu dáng thông thường......!coi như cho cô, dù sao cũng không quá mắc.

Tôi bình thường cũng hay mua để mặc, có thể mua được với giá thấp nhất."
Trì Oánh gật đầu, "Được, sau này tôi chụp cho cô một bộ ảnh xem như trả tiền váy......!Đúng rồi, tôi cũng cần cả tóc giả."
Na Na cười hắc hắc, "Đừng keo kiệt như vậy, ít nhất phải hai bộ chứ? Tôi đặc biệt thích ảnh cô chụp, hơn nữa hậu kỳ của Tiểu Hà quả thực là hoàn mỹ! Bất quá nghe nói cô từ chức rồi, Tiểu Hà nhất định rất luyến tiếc cô đi?"
Trì Oánh nghĩ thầm Tiểu Hà chẳng những không có luyến tiếc, mà còn mỏi mắt trông mong mà chờ cô giúp giới thiệu bạn trai phú nhị đại đây.

Chuyện áo váy giải quyết xong, chuyện tiếp theo cần phải làm là đi chuẩn bị lễ vật cho "Gió Núi".

Cô tìm hiểu tư liệu của "Gió Núi" một chút, bỗng nhiên phát hiện ngày mai chính là sinh nhật của "Gió Núi".

Như vậy cái lễ vật này liền tương đối đặc thù, chẳng những là tạ lễ, mà còn là quà sinh nhật.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đưa lễ vật gì mới tốt.

"Gió Núi" là trưởng bối, lễ vật phải suy xét đến trưởng bối yêu thích những gì, hơn nữa bà ấy còn là một thổ hào, ánh mắt nói vậy càng thêm bắt bẻ.

Cô suy nghĩ thật lâu, mới cắn răng một cái đem báu vật mà mình trân quý đem ra.

《 Hung khí biến mất 》Bản đầu tiên do MK đích thân ký tên.

MKcũng không tổ chức hoạt động ký tặng, muốn có được một cuốn được bà ấy ký tên cũng vô cùng khó khăn.

Quyển sách này là cuốn sách đầu tiên mà MKxuất bản, tính đến nay đã có hơn hai mươi năm, lúc ấy bà ấy còn chưa có nổi danh, bởi vậy tại thời điểm đó quyển sách ra mắt lần đầu tiên chỉ ấn hành hai ngàn quyển, lúc ấy bà đều ký tên cho mỗi quyển sách.


Trì Oánh hao phí sức lực rất lớn mới đoạt được quyển sách này, vẫn luôn xem thành bảo bối mà cất chứa.

Vốn là bất luận như thế nào cũng luyến tiếc tặng cho người khác, bất quá tình huống hiện tại có chút không giống nhau, bởi vì cô bỗng nhiên biết được MK chính là mẹ kế của Lạc Minh Dịch.

Cho nên cô có cơ hội nhìn thấy MK phiên bản người thật còn muốn trực tiếp xin chữ ký, nên mới nguyện ý miễn cưỡng bỏ ra thứ bản thân yêu thích là bản 《Hung khí biến mất 》 đã được ký tên này, đưa cho "Gió Núi" cũng là người thích MKgiống cô, bà ấy khẳng định sẽ thích.

Cô cẩn thận mà đem cuốn sách lên bỏ vào hộp giấy, nghĩ đến ngày mai chính là sinh nhật "Gió Núi", trong lòng vừa động, đi vào phòng bếp, nướng một chút bánh quy, để cho nguội rồi bọc lại, cũng bỏ chung vào hộp giấy.

Kỹ thuật nấu cơm của cô chẳng ra gì, chỉ duy nhất khả năng nướng bánh quy là có thể mang ra ăn được.

Làm tốt mọi thứ thì trời cũng đã tối đen, cô đặt chuyển phát nhanh lại đây lấy quà, nhân viên chuyển phát nhanh nói buổi sáng ngày mai là có thể đưa đến trong tay người nhận.

......!
Ngày kế Trì Oánh đi làm, thời điểm đi ngang qua cửa phòng trà nước nghe được có người nhỏ giọng nói thầm.

"Tôi nói cho cô biết, tôi nghe nói a......!trợ lý mới tới kia cùng với Lạc tổng đi ra ngoài một chuyến, cô đoán thế nào? Lạc tổng thế mà kêu phòng tài vụ thưởng cho cô ấy 50 vạn!"
"Con mẹ nó! Đi ra ngoài có một chuyến mà 50 vạn? Hay là......"
"Coi như thật sự ngủ một đêm cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy chứ? Người phụ nữ này cũng quá tâm cơ, mới đó mà đem Lạc tổng của chúng ta ăn đến gắt gao."
"Cẩn thận một chút đi, cũng đừng để cho cô ta nghe thấy......"
Người nói chuyện vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trì Oánh đã đứng ở phía sau bọn họ, mỉm cười nhìn bọn họ.

Người nọ đang muốn giải thích chút gì đó, Trì Oánh đã đi qua, hoàn toàn không có ý muốn trả lời ý tứ của bọn họ.

Tâm tình của cô lúc này vô cùng tốt, 50 vạn tiền thưởng cũng không phải là một con số nhỏ, kiếm được số tiền này đương nhiên là làm con người vui vẻ.

Đến nỗi những đồng nghiệp đó trong công ty (1)nhàn ngôn toái ngữ —— cô có thể lý giải là vì ghen ghét đi.

(1)Nhàn ngôn toái ngữ: Nhàn ngôn toái ngữ(闲言碎语): 1.

Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói) | 2.

Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm | ngôn luận

Cho nên khi cô nghe thấy, những lời người đó nói có thể chuyển hóa thành:
"Cái thứ nữ trợ lý kỹ nữ tâm cơ kia chẳng những ngủ với Lạc tổng, còn cầm 50 vạn, cô ta chiếm hết chỗ tốt, ghen ghét làm tôi hoàn toàn thay đổi......"
Trở lại văn phòng, Trì Oánh gọi điện thoại cho Susan, hỏi tình hình của cô thế nào.

Susan ở trong điện thoại nói: "Đã không có việc gì, ít nhiều cũng là bạn bè trong nhóm kia hỗ trợ, em họ tôi đã thấy được trò hề của tên cặn bã kia, cho nên cũng đã hết hy vọng đối với hắn, sẽ không lại vì hắn mà tìm chết.

Tôi ngày mai sẽ đi làm lại, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi."
Trì Oánh yên tâm, người không có việc gì thì tốt rồi.

Búp bê Tiểu Lạc từ trong túi xách nhô đầu ra, "Người không có chuyện gì chứ?"
Trì Oánh gật đầu, "Không có việc gì."
Búp bê Tiểu Lạc nhìn qua như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trì Oánh có chút kỳ quái, "Sao anh lại quan tâm em họ của Susan như vậy a?"
Búp bê Tiểu Lạc lắc đầu, "Tôi lại không quen biết cô ấy, chỉ là......!cô ấy không hẳn là người đã chết? Nhưng là chúng ta giúp cô ấy còn sống, chúng ta đã thay đổi hết thảy."
Trì Oánh biết hắn suy nghĩ cái gì, "Cũng đúng, chúng ta có thể thay đổi vận mệnh của cô ấy, cũng có thể thay đổi vận mệnh của anh."
Cô thế mới biết, búp bê Tiểu Lạc cùng cô giống nhau, kỳ thật vẫn luôn lo lắng kết cục đã chú định không có biện pháp thay đổi.

Cô cũng đã nghĩ tới, có phải chính mình ngăn trở đèn trần rơi xuống là có thể cứu mạng Lạc Minh Dịch hay không, hay hoặc là hắn có khả năng sẽ bị một loại phương thức khác làm cho tử vong hay không.

Nhưng là cô em họ có thể sống sót, chứng minh kết cục của mỗi người không phải là đã được định sẵn, là có thể thay đổi được.

Có thể thay đổi, chính là chuyện tốt.

......!
Giữa trưa Lạc Minh Dịch sớm đã đi rồi, cũng chưa nói rõ là nguyên nhân gì, Trì Oánh mới mặc kệ anh ta là vì nguyên nhân gì, dù sao anh ta cũng là ông chủ, muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy, anh ta đi rồi cô còn mừng rỡ vì được tự tại.

Chỗ cô ở khá xa, giữa trưa không quay về ăn trưa được, Susan không ở đây, cô cùng với đồng nghiệp khác cũng không thân thiết, đang nghĩ ngợi tới dự định tự mình mua một chút cơm hộp, bỗng nhiên di động vang lên, là giọng nói trò chuyện trong WeChat.

"Tảo Tảo" gọi tới.

Trì Oánh nhận điện thoại, nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một cô gái có chút lười biếng, "Vãn Vãn, cô đang ở đâu vậy? Tôi mới vừa thức dậy, cùng nhau ăn cơm trưa đi?"
Cô lúc này mới nhớ tới, "Tảo Tảo" đã về nước.


"Được, tôi phát cho cô định vị cô lại đây tìm tôi.

Tôi không thể đi quá xa, buổi chiều còn phải đi làm." Trì Oánh nói.

Cô cũng rất muốn gặp "Tảo Tảo", tuy rằng chưa thấy mặt, nhưng ở trên mạng ồn ào nhốn nháo lâu như vậy, kỳ thật ở trong lòng cô, Vãn Vãn đã xem cô ấy như một người bạn rất quan trọng.

Ngữ khí "Tảo Tảo" có chút trào phúng mà cười nói: "Thật đáng thương a, xã hội chăn nuôi gia súc không có biện pháp được tự do an bài thời gian.

Cũng được, tôi sẽ cố mà tạm chấp nhận một chút, chờ tôi."
Trì Oánh đi xuống nhà ăn dưới lầu công ty ngồi chờ, thành phố B rất lớn, cô cũng không biết vị trí cụ thể của "Tảo Tảo" ở đâu, nếu là cách quá xa, nói không chừng tới lúc cô đi làm "Tảo Tảo" còn chưa đến.

Cô gọi trước một ly cà phê chậm rãi uống, nhìn nhìn thời gian, trong lòng tính toán nếu một chút "Tảo Tảo" còn chưa đến được, cô liền tự mình gọi phần ăn, ăn xong đi làm.

Không nghĩ tới cà phê mới vừa uống được một nửa, liền có người ở phía sau cô vỗ vỗ bả vai.

Trì Oánh quay đầu lại, nhìn thấy phía sau có một cô gái ăn mặc sườn xám màu đen đang đứng, cô ấy nhìn qua chừng 25, 26 tuổi, diện mạo tú mỹ, khí chất cực kỳ ưu nhã.

Dáng người của cô ấy vô cùng tốt, một thân sườn xám màu đen hoàn mỹ mà phác họa ra hết đường cong của cô ấy, có vẻ rất gợi cảm lại không mất phần đoan trang.

Một cô gái như vậy đứng ở phía sau mình, tuy rằng Trì Oánh cũng là phụ nữ, nhưng cũng hoàn toàn không dời tầm mắt được.

Thích nhìn người đẹp không chỉ có đàn ông, phụ nữ cũng thích xem.

"Cô......!cô không phải là......" Trì Oánh có điểm nói lắp, "Cô cô cô......"
Cô gái hơi hơi mỉm cười, "Vãn Vãn?"
Trì Oánh: "Tảo......!Tảo?"
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, "Tảo Tảo" thế mà lại là một đại mỹ nhân như thế này.

Cũng khó trách kế hoạch của Susan dễ dàng như vậy liền thành công, có một đại mỹ nhân như vậy đứng ở trước mặt, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng bị cắn câu.

"Tảo Tảo" ngồi xuống phía đối diện Trì Oánh, bắt tay rồi đặt túi xách xuống một bên, tự giới thiệu, "Tôi tên là Tần Tư Ngữ, cô tên là Trì Oánh đúng không? Susan đã nói với tôi."
Trì Oánh máy móc gật gật đầu.


Tần Tư Ngữ "Xuy" mà cười một tiếng, "Như thế nào, cô cũng bị diện mạo xinh đẹp của tôi chinh phục? Ai, không có biện pháp, tôi thật sự là quá đẹp......"
Cái giọng điệu nói chuyện thiếu đòn này ở trong diên đàn cũng chng một tính tình, quả nhiên là "Tảo Tảo" mà cô quen thuộc kia.

Trì Oánh nhướng nhướng chân mày, "Miễn cưỡng cũng đạt tiêu chuẩn!"
Đang nói, cô bỗng nhiên cảm thấy trong tay mình có động tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện búp bê Tiểu Lạc không biết từ khi nào đem khóa kèo của túi xách kéo ra, vươn nửa cái đầu ra tới, đang tiến lên đón nhận tầm mắt của Tần Tư Ngữ..