Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 442



CHƯƠNG 442

Khi Lý Tang Du nói cho Vu Thiến biết mình sẽ đi đâu thì cũng chắc chắn rằng Vu Thiến sẽ không nói cho Lục Huyền Lâm biết, càng không để anh tìm thấy cô.

“Ha ha, đúng là cô rất hiểu tôi.” Vu Thiến không phủ nhận điều đó, nhưng Lý Tang Du nói đúng: “Cho dù tôi không nói với Lục Huyền Lâm thì tôi và cô cũng không còn là bạn nữa. Không cần phải nói cho tôi biết cô đi đâu.”

Lý Tang Du ung dung nhấp một ngụm trà, vị trà ấm và thơm khiến cô cảm thấy cả người đều rất dễ chịu, ngoài ra uống trà rất tốt cho cơ thể người mẹ và thai nhi trong bụng.

“Tôi nói với cô vì sợ là nếu tôi có chuyện gì không ổn ở bên ngoài thì ít nhất sẽ có người biết tôi đang ở đâu.” Lý Tang Du không nói với ba cô cũng để ngăn chặn chuyện của đứa trẻ bị lộ ra ngoài.

Thấy Lý Tang Du đã nghĩ thoáng mọi chuyện và cũng suy tính chu đáo, Vu Thiến không sao tả được cảm giác hiện tại. Lý Tang Du dứt khoát nhảy ra khỏi cái vòng lẩn quẩn, vướng víu này, không có tí lưu luyến nào như vậy, nhưng cô ta thì vẫn chìm nổi trong cái vòng ấy, vẫn ghen tuông, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông chưa từng liếc mắt gì tới mình kia.

Trước đây cô ta ghen tị với mọi thứ mà Lý Tang Du có.

Giờ đây cô ta vẫn ghen tị, ghen tị khi Lý Tang Du bị bỏ rơi nhưng vẫn có thể từ bỏ mọi thứ một cách thoải mái như vậy, sau đó một mình rời đi.

“Khi nào cô đi?”

“Chỉ hai ngày tới thôi.”

“Sao vội vàng vậy?”

“Ừ, đi càng sớm càng tốt, tôi sợ chậm quá thì sẽ…” Lý Tang Du còn chưa nói hết.

Cô sợ muộn quá bụng sẽ ngày càng lớn, đến lúc lộ tẩy rồi thì muốn rời đi cũng không được.

Vu Thiến không hỏi, hôm nay Lý Tang Du thực sự muốn nói lời tạm biệt với cô ta.

“Cậu chủ, cậu về rồi!” Giọng điệu của dì Vương không giấu được sự kích động, bà ta không nhớ nổi đã bao lâu rồi cậu chủ nhà mình mới về đây, cả căn biệt thự này hoang vắng quạnh quẽ đến rợn người.

Mấy người làm giương mắt nhìn nhau suốt ngày, dì Vương không vui nên không ai dám nói nhiều, lỡ mà nói không đúng là sẽ bị bà ta mắng.

Lục Huyền Lâm cởi áo khoác ném cho dì Vương, vừa định ngồi xuống ghế sô pha thì chợt nhìn thấy trên sô pha có một con gấu bông cao bằng nửa người.

Anh nhớ có mấy lần ban đêm trở về thấy Lý Tang Du đang mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha ôm con gấu này xem TV. Khi đó, phạm vi hoạt động của cô chỉ là phòng ngủ nhỏ và phòng khách ở tầng một này.

Nhìn con gấu, Lục Huyền Lâm không khỏi ngẩn người: “Đây không phải là vật yêu thích của cô ấy sao?”

Cô ấy? Lúc này dì Vương mới phản ứng lại: “Đúng, là của cô ấy.”

Dì Vương không nhớ đã bao lâu rồi Lý Tang Du không về đây. Trước kia bà ta đã từng rất chán ghét sự tồn tại của Lý Tang Du, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, luôn muốn một ngày nào đó cô sẽ biến mất khỏi căn biệt thự này, giờ đúng là cô biến mất thật, nhưng cậu chủ cũng biến mất theo.

Thấy Lục Huyền Lâm không lên tiếng, dì Vương lại nói tiếp: “Chúng tôi còn chưa xử lý đồ đạc của mợ chủ. Có lẽ cô ấy sẽ quay lại lấy.”

Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Cô ấy không lấy nữa đâu.” Nói xong đưa tay sờ con gấu.

Lông tơ trên người con gấu bông mềm mại khiến người ta yêu thích không rời tay.

Lục Huyền Lâm nhấc con gấu lên ôm vào ngực, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, là mùi hương trên người Lý Tang Du.