Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 26: Chương 26




Edit: Mạn Già La
*
Tôi có chút không tin nổi, nhưng kích động và hào hứng vẫn chiếm ưu thế.
Chỉ hét trong đầu thế thôi mà hắn đến thật luôn? Hắn đến cứu tôi sao?
Hay là, thật ra hắn vẫn luôn ở trong căn nhà này, nhưng không để tôi nhìn thấy mà thôi?
Trước đó đột nhiên biến mất, cũng chỉ do tôi nhìn lầm khi ở trong bóng tối thôi! Chắc chỉ núp ở trong một phòng nào đó, thành ra bị tôi nghĩ thành tự dưng biến mất.

Thế thì dễ hiểu rồi, nơi này là thế giới của Đặng Tề, cho dù là một “Đặng Tề” khác luân hồi đến đây, vậy thì quyền hạn của hắn đối với thế giới này cũng không lớn hơn Đặng Tề ở thế giới này là mấy.
Chứ sao có thể tùy ý đi vào thế giới này được, thậm chí khi nghe được tiếng lòng tôi là đến cứu tôi ngay.

Chắc chắn là vẫn luôn ở đây rồi!
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu điên cuồng lắc lắc đầu, tuy sự giam giữ của Đặng Tề trở nên lỏng hơn, nhưng tay của tôi vẫn không thể thoát khỏi đám dây leo đó, nơi có thể cử động chỉ có đầu mà thôi.

Tóc che khuất mắt tôi, một số cọng cọ vào càng khiến mắt tôi mờ đi, nhất thời không nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Tôi rất sốt ruột, cố sức hất hất tóc, trước đó Đặng Tề cũng đã biến thời tiết thế giới này thành ban ngày, cho nên bây giờ, chỉ cần tôi vén tóc ra, mở mắt, là có thể thấy được gương mặt thật của bóng đen kia!

Đây là một cơ hội để tôi thấy rõ mặt hắn!!! Cũng biết hắn là ai!!!!
Chỉ có đầu là cử động được, làm tôi gấp đến độ người đầy mồ hôi, tôi cố gắng muốn hất phần tóc che mắt tôi đi, nhưng không như mong muốn, cho dù hết hất rồi lắc, chúng nó vẫn cứ chai lì che khuất mắt tôi.

Ngày thường tôi để tóc mái, lúc muốn tạo kiểu cũng chẳng thấy chúng nó ngoan như thế đâu!.

Đam Mỹ Hài
Tôi vô cùng muốn thấy rõ mặt hắn, nhưng tôi lại chỉ nhìn thấy được chân hắn.

Đôi mắt bị cọ nhòe, đến kiểu dáng đôi giày ra sao cũng không biết, nhưng tôi có thể nhìn thấy đôi giày có màu đen.
Đặng Tề, giày Đặng Tề có màu gì ta…… là màu trắng nhỉ?
Cơ mà, không thể loại trừ việc hắn đổi giày trong những lần luân hồi khác.

Chỉ thấy đôi giày đen bước hai bước, hình như hơi lo lắng, sau đó hơi chững lại, có lẽ là thấy dáng vẻ của Đặng Tề —— chờ đã, ai sẽ vì nhìn thấy dáng vẻ của chính mình mà sửng sốt à?!
…… Thôi, cũng đâu biết được Đặng Tề ở lần luân hồi này cũng không biết tương lai chính mình sẽ biến thành dạng này.

Nếu có một ngày tôi nhìn thấy mình biến thành dạng như vậy, tôi cũng sẽ hoảng sợ.
Nhưng, từ đầu đến cuối, tôi đều thấy mình đang bao biện cho sự khác biệt giữa bóng đen này và Đặng Tề, cố gắng chứng minh bọn họ khác nhau ra sao, đáng ngờ thế nào.

Nếu bọn họ đúng là cùng một người, vậy thì, thật sự cần tôi giải thích nhiều như vậy sao?
Đáy lòng tôi lạnh buốt, theo tôi, Đặng Tề là một người bất khả chiến bại trong thế giới của chính mình, người duy nhất có khả năng đánh bại hắn chính là chính hắn.

Trong tình huống ấy, thế giới này vừa lúc như thật sự có chút dấu hiệu thời không sai lệch, nên nếu bóng đen hư hư thực thực đó chính là bản thân Đặng Tề, nó sẽ trở thành cơ hội thắng duy nhất trong lòng tôi.
Nhưng hiện giờ, bóng đen đó, hình như…… vốn không phải một Đặng Tề khác luân hồi đến.

Vậy, hắn có thể thắng nổi ư? Hắn có thể đánh bại chủ nhân thế giới này đã hóa thành quái vật ư? Hắn…… và bóng đen đã thành công đánh bại Đặng Tề trước đó, rốt cuộc có phải cùng một người không?!
Lòng tôi loạn cào cào, nhìn chằm chặp động tĩnh trên mặt đất.


Thấy đôi giày đen dường như có phản ứng, hắn bước hai bước đến chỗ tôi, tôi mừng húm, cho rằng hắn muốn đến gỡ mấy dây leo trên người giúp tôi, ai ngờ giây sau, hắn lại lùi trở về, sau đó trên mặt đất xuất hiện đám dây leo.
Là Đặng Tề, Đặng Tề bắt đầu công kích?
Tôi chẳng thể nhìn thấy tình hình chiến đấu, chỉ có thể thấy đám dây bay bay che khuất tầm mắt tôi, tôi gấp đến độ cả người đổ mồ hôi hột.

Nếu không phải miệng bị bịt mất, tôi cũng không gấp thành như thế.
Thậm chí đến câu “cẩn thận, nó đến kìa!” tôi cũng làm không được!!
Trong tình huống không có người bên ngoài giúp, liệu bóng đen có PK thắng chủ nhân thế giới này không?!!!
Tôi rất muốn trợ giúp hắn, nhưng ngặt nỗi tôi lại bị trói như đòn bánh tét, động cũng không được, đến âm thanh cũng không phát ra nỗi, chỉ miễn cưỡng nghe thấy nơi xa dần dần truyền đến tiếng bộp bộp đùng đùng loảng xoảng.
Đây là tiếng gì vậy? Là tiếng đánh nhau? Tiếng dây mây quất vào người? Hay là tiếng đồ đạc ‘anh dũng hy sinh’ vì trận đánh?
Trong hoàn cảnh vô cùng căng thẳng này, tôi giãy giụa, liều mạng giãy dụa, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Trong giây phút bóng đen xuất hiện, Đặng Tề từng tạm thời thả lỏng, nhưng rất nhanh đã gia cố giam cầm trên người tôi, một người bình thường như tôi, căn bản không thể tránh thoát.
Tôi không thể giúp được bóng đen dù chỉ một chút.

Tiếng động kịch liệt dần nhỏ lại, sau đó trở về yên lặng.

Tóc tôi cuối cùng cũng không còn che khuất mắt tôi nữa, thông qua đám dây mây từ từ rời đi, tôi thấy phòng khách bọn họ đánh nhau lúc nãy —— không một bóng người.
Chỉ có gạt tàn thuốc vỡ tan, rổ, các loại gia cụ nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Lúc này ánh mặt chói sáng, trong phòng không có chỗ nào không rõ.

Tôi hoảng loạn nhìn tứ phía, nhìn cẩn thận từng li từng tí một.
Cửa phòng y tế, chỗ ngoặt hành lang, phòng khách, không thấy, không thấy, không hề thấy!
Không thấy bóng đen, thật sự không thấy, lại trực tiếp biến mất lần nữa.
Nghĩ theo hướng tốt, là hắn lại biến mất không chút thông báo nào như lần trước, bởi vậy tôi mới không biết hắn rời đi; nghĩ theo hướng xấu, đó chính là…… Đặng Tề hóa thành quái vật này, thậm chí có công năng ăn tươi nuốt sống con người.

Tôi lấy can đảm, chuẩn bị tinh thần nhìn thấy từng mảnh tay chân cụt ngủn nằm đầy đất, nhưng trên mặt đất ngoại trừ đồ dùng nằm rải rác ra thì chẳng có gì khác.
Khi con người chúng ta ăn thức ăn, chúng ta luôn để sót một ít mảnh vụn thay vì nuốt luôn vào.

Nếu không có gì trên bàn thì……
Đây có nghĩa…… Tôi nuốt nước miếng, Đặng Tề biến thành quái vật, có năng lực khiến một người biến mất hoàn toàn.
Hiện giờ bóng đen, có lẽ đang trong bụng Đặng Tề, bị dịch dạ dày ăn mòn, chậm rãi bị tiêu hóa sạch sẽ.
Tôi vẫn quá coi thường hắn rồi..