Anh Là Đồ Xấu Xa!

Chương 47: Lời Xin Lỗi Của Tiểu Thư Đanh Đá



- thật là tức chết mà!_  Vương Cảnh Tuấn ném tập hồ sơ lên bàn, vuốt mặt nặng nhọc


- bên đối tác hủy hợp đồng nữa hả?_ Khánh dựa lưng vào cửa..


- sao mọi rắc rối cứ đổ ập lên đầu ta như vậy cơ chứ!


- do bố không biết cách!


- đến cả con cũng nói vậy với ta hả?


- mình à....  hôm nay mệt rồi! mình lên phòng nghỉ ngơi đi! lát em mang cơm lên nhé!


- ừ!


Vương Cảnh Tuấn rời khỏi, Khánh quay vào trong phòng thì thấy An Nhi đứng trước cửa.. nước mắt chảy ròng ròng, cậu hốt hoảng vội vàng hỏi, cô chỉ im lặng kêu Khánh đưa về nhà..


- cậu không sao chứ? lau nước mắt đi này!


Khánh đưa khăn qua lau nước mắt cho An Nhi, cô gái này, hàng ngày vẫn đanh đá mạnh mồm trêu ghẹo cậu mà hôm nay lại tâm trạng ủ rũ như vậy..


-nếu tôi là con hoang.. gia đình không quyền thế.. cậu có ghét bỏ tôi không?


Khánh chợt khựng lại trước câu hỏi rồi cả đôi mắt đỏ hoe kia.. cô nói linh tinh gì cậu không hiểu nhưng chắc chắn một điều là không bao giờ!


- tất nhiên là không rồi!


An Nhi khẽ thở dài rồi nhìn qua cửa xe..  Vừa mới về đến nhà đã vội vàng lên phòng bố..


- con vào được chứ?


- vào đi!


An Nhi mở cửa, vừa hay Tiểu Đông từ trong phòng đi ra, cậu khẽ cúi đầu..


- chào Tiểu Thư!


An Nhi chỉ im lặng gật nhẹ đầu rồi vào trong.. cô ngồi xuống cạnh giường nhìn ông- người không phải bố của mình


- con có chuyện gì muốn nói với ta hả?


- con xin lỗi vì trước gì luôn nghĩ papa là người độc đoán và tàn ác.. con sai rồi!


- không sao! nhìn ta cũng dễ hiểu lầm mà! ha ha..


Nghe tiếng cười kia, cô cũng bất giác cười theo..


- dù sao thì con cũng cảm ơn papa trong suốt thời gian qua đã nuôi nấng con! cho con ăn học tử tế!


- xem nào! con gái ta buồn phải không? ta thấy hết đó nhé! 


An Nhi cười cười cầm bàn tay già nua kia lên.. ông nhìn theo cô gái nhỏ, đắc ý xoa xoa đầu cô..


- dù có thế nào đi chăng nữa! ta cũng sẽ không phủ nhận con không phải là con gái ta đâu!


- con cảm ơn papa nhiều lắm!


- ngoan nào! đừng khóc! vậy giờ.. con có muốn về phe ta không?


Nhìn đôi mắt ẩn ý kia, An Nhi khẽ gật đầu..


- mẹ ruột con.. đang đợi con!


- không! con không muốn gặp bà ấy! con không muốn có một người mẹ bị điên!_ An Nhi lưỡng lự


- là con rất muốn gặp đúng chứ? đừng nói những điều không phải là suy nghĩ của con! mẹ con không hề bị điên! bà ấy ngày nào cũng đợi con! có người sẽ dẫn con đi! đồng ý nhé!


- dạ!_ An Nhi khẽ gật đầu


Nói đoạn ông quay về phía cửa sổ, lúc này An Nhi mới phát hiện ra... người chùm áo đen đang đứng cạnh cửa nhâm nhi tách trà..


- giúp ta nhé! Chủ Tịch TN!


An Nhi tròn mắt nhìn.. chiếc mũ đen được gỡ xuống nhẹ nhàng, mái tóc đen láy buông xuống.. người kia quay lại ôn nhu mỉm cười..


- dạ vâng! Thưa ngài!


- cô.... Như???


An Nhi sửng sốt, vậy trước giờ là cô nghĩ đúng người... người làm cho cô trở thành gương mặt nổi tiếng cũng là Như luôn sao? cô sai rồi đúng không? sai khi luôn tìm cách hại người đã luôn âm thầm giúp bản thân mình... 


- chúng ta đi thôi!_ Như quay ra ngoài trước.


An Nhi lặng im, nhìn quanh một hồi mới đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại..


- papa biết chuyện từ lúc nào rồi ạ?


- khi bà ấy đem con đến tìm ta!


- vậy sao papa vẫn đồng ý cho bà ta sống cùng? papa có biết bà ấy đang gọi người khác là '' mình'' không?


- ta biết chứ! ta cũng có lí do riêng! con đi đi! không con bé kia lại mất công đợi!


- dạ vâng ạ!


Tiểu Đông đứng ngoài có nghe thấy hết, cậu lẻn đi trước khi An Nhi ra khỏi phòng.. Như đưa An Nhi đi một nơi xa lắm, một cánh đồng hoa- đẹp đến kì lạ.. vừa mới vào trong nhà, người phụ nữ đang ngồi đan khăn len kia khựng lại, nhìn thấy An Nhi liền nhào tới ôm cô.. nước mắt đầm đìa..


- con... con về với mẹ rồi phải không? Mẹ nhớ con lắm! Con... mẹ là mẹ con đây!


An Nhi chạnh lòng.. không phải cô không thương bà.. mà do đã quá lâu rồi, cô vẫn chưa thể quen được việc này..


- bác là.. mẹ con sao?


Tay bác run run, buông An Nhi ra, vuốt nhẹ mái tóc cô..


- phải! Ta là Hoàng Mộc Nhiên! Mẹ của con đây!


An Nhi im lặng nhìn đôi mắt đỏ hoe kia.. đôi môi mấp máy, mãi sau mới thốt ra được..


- mẹ...


Mộc Nhiên nấc nghẹn... ôm đứa con gái nhỏ của mình vào lòng.. mười mấy năm rồi! Mười mấy năm mới được gặp lại con.. ngày nào cũng lo.. mà giờ nhìn thấy cô được ăn học tử tế.. chăm sóc cẩn thận, bà mừng lắm.. mừng phát khóc khi nghe tin thông báo từ Như..


Hai mẹ con cứ ôm nhau mãi thôi...


- bác! Bác với chị có muốn ăn gì không ạ?_ Như mỉm cười mở tủ lạnh ra


Hai người kia quay lại, bật cười nhìn Như.


Lần đầu tiên- cô Tiểu Thư đanh đá mới cảm nhận được sự ấm áp qua bữa cơm.. An Nhi vui lắm.. vui vì biết mình luôn có người dõi theo và mong ngóng.. vui vì những lúc tuyệt vọng luôn có người ra giúp đỡ..


- cảm ơn!


- chị không cần phải khách sáo thế đâu!_ Như cười toe


- cô không giận tôi sao? Với những gì tôi đã làm với cô?_ An Nhi ngạc nhiên


- chị nghĩ em để bụng mấy cái đó hả? Mà nếu chị có ý định cướp anh em là xong à nha!


Như liếc đểu.. An Nhi ngẩn tò te thở dài quay đi..


- không! Tôi không còn xứng đáng với cậu ấy! Tôi như vậy rồi! Cũng chẳng cần ai để ý!


- hừm... chị nói vậy sẽ có người đau lòng đấy!_ Như khẽ mỉm cười..

— QUẢNG CÁO —