Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 13



Thẩm Hạ làm đổ ly cà phê vừa mới được pha, toàn bộ ly cà phê đổ lênh láng trên mặt bàn.

May là trên bàn không có văn kiện nào quan trọng, anh gọi thư ký tới lau dọn bàn sạch sẽ, Thẩm Hạ đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất cạnh văn phòng, anh cảm thấy có chút buồn cười: “ Em vừa nói cái gì vậy? Anh đang nghĩ có phải anh đang nghe nhầm hay không?”

Ở đầu dây bên kia giọng nói của Thẩm Dục vẫn còn hơi non nớt nhưng rất kiên định: “ Anh trai, em muốn mượn năm mươi triệu tệ”.

“ Em đang nói đến năm mươi triệu tệ chứ không phải là năm ngàn tệ đấy chứ?” Ở bên kia thư kí đã dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc, Thẩm Hạ xua xua tay, thư ký im lặng rồi đi ra ngoài sau đó nhẹ nhàng khép cửa văn phòng lại.

“ Đúng vậy, em muốn mua lại một đội tuyển vì vậy em muốn mượn tiền của anh”.

Đương nhiên là anh muốn mượn năm mươi triệu tệ rồi còn năm ngàn thì đời nào anh lại đi mượn Thẩm Hạ.

Thẩm Hạ nở nụ cười, tay giật giật sống mũi: “ Tiểu tổ tông, cho dù anh có đồng ý với em, cho em mượn năm mươi triệu thì em sẽ trở thành ông chủ của câu lạc bộ, em là một tuyển thủ chuyên nghiệp làm sao em biết quản lý câu lạc bộ đây?”

Thẩm Dục không nghĩ nhiều như vậy bây giờ anh chỉ không muốn đội bị giải tán, không muốn người khác tách anh ra khỏi những người đồng đội mà anh coi như huynh đệ của mình.

Thẩm Dục rất coi trọng tình bạn, điều này thì Thẩm Hạ đã biết từ lâu.

Nghe thấy bên kia không có động tĩnh, Thẩm Hạ biết Thẩm Dục đã do dự.

Dù sao Thẩm Dục cũng là em trai ruột của anh, Thẩm Hạ mấy năm nay luôn chú ý đến lĩnh vực thể thao điện tử bây giờ Thẩm Dục lại đề cập đến việc muốn mua lại một đội tuyển, chuyện này cần được cân nhắc một cách kỹ càng.

Thẩm Hạ nói: “ Em chờ thêm mấy ngày này nữa. Anh sẽ tìm bố mẹ bàn bạc trước rồi nghĩ xem làm sao để thuyết phục được bố mẹ về chuyện này. Trong khoảng thời gian này bố mẹ và anh luôn suy nghĩ nên tặng em quà gì làm quà chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi, nếu như chuyện xảy ra suôn sẻ anh sẽ gọi điện lại cho em”.

“Anh…” giọng nói của Thẩm Dục có chút nghẹn ngào, anh biết lúc trước bản thân rất không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã rời xa bố mẹ chỉ vì giấc mơ thời cấp hai mà anh đã phải trả giá quá nhiều.

Cuối cùng bố mẹ vẫn luôn ủng hộ anh, đã vậy bây giờ Thẩm Hạ, anh trai của anh còn tìm cách giúp đỡ anh.

Rời xa mái ấm gia đình ba năm, anh đã nếm trải không biết bao nhiêu chuyện ấm, lạnh của lòng người thật sự đã khiến anh trưởng thành lên không ít, anh vừa định nói thêm cái gì đó đã bị lời nói của Thẩm Hạ ngăn lại.

“ Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì chứ? Nín đi” Thẩm Hạ hiểu tính cách của em trai mình, từ bé đã hiếu thắng, rất ít khi khóc lóc ngay sau khi anh nghe thấy giọng nói của em trai mình hơi biến đổi nếu như không phải bị cảm thì là đang khóc.

“Anh trai, anh yên tâm đi, đội chúng em nhất định sẽ vô địch”.

Thẩm Hạ cười cười: “ Được, anh tin em trai anh sẽ làm được”.

Tổng hợp tài nguyên, nghiên cứu thị trường những điều này đội ngũ dưới trướng Thẩm Hạ đều có thể làm được một cách rất dễ dàng.

Thẩm Hạ vẫn thử để “uyển chuyển” nói cho bố mẹ biết nhân tiện Thẩm Hạ còn lấy khổ nhục kế ra để nói.

“ Tình cảnh bây giờ của Thẩm Dục rất tệ hại”.

“ Sếp của Thẩm Dục gây khó dễ”.

“ Vì thế Tiểu Dục muốn mua một đội tuyển nhưng không có tiền và đội ngũ quản lý”.

“ Tiểu Dục đã gọi cho con muốn tham gia vào lĩnh vực thể thao điện tử hay không? Thật ra con không muốn tham gia nhưng bố luôn nói muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh, phát triển tập đoàn thêm lớn mạnh đương nhiên là việc tham gia vào lĩnh vực mới là điều không thể tránh khỏi”.

Thật ra lúc bố Thẩm nghe Thẩm Hạ nói Thẩm Dục bị cấp trên làm khó dễ thì tay đã nắm lại, điều đó làm sao qua được mắt Thẩm Hạ, trong lòng anh biết đã nắm chắc được ba phần.

Anh đem tài liệu do cấp dưới trong công ty làm để trước mặt cho bố Thẩm, nói: “ Đây là tư liệu chiến đội của Thẩm Dục, bố có thể nhìn xem riêng con thì con cảm thấy rất có tiềm năng”.

Tư liệu của Thẩm Dục nằm ở trên cùng, nhìn thấy tư liệu về đứa con trai cưng của mình, bố Thẩm cau mày, cả người tản ra khí chất lạnh đến ghê người, tràn đầy tức giận.

Ông lăn lộn trong thương trường đã nhiều năm làm sao mà không nhìn ra được cái tên nhóc Thẩm Hạ này đang muốn làm cái gì.

Bề ngoài thì tỏ vẻ hiên ngang, đúng đắn nói là vì lợi ích tập đoàn còn sự thật thì đang nói đỡ cho Thẩm Dục.

Mẹ Thẩm ngồi ở bên cạnh nhìn hai cha con mỉm cười rồi nói: “ Sắp tới sinh nhật tuổi hai mươi của Tiểu Dục rồi, mẹ cảm thấy hay là cứ mua một chiến đội tặng thằng bé coi như quà sinh nhật như vậy thì chúng ta đỡ khỏi phải suy nghĩ nên tặng quà gì cho Tiểu Dục, lão Thẩm, anh thấy làm như vậy có được không?”

Bà kéo nhẹ tay áo của bố Thẩm, nở một nụ cười dịu dàng, ôn hòa, năm tháng trôi qua vẫn không có dấu vết thời gian đọng lại trên khuôn mặt bà. Mẹ Thẩm vẫn luôn xinh đẹp, dịu dàng, nhã nhặn như thời còn trẻ.

Bố Thẩm vẫn luôn dính mỹ nhân kế của mẹ Thẩm, ông nhìn vợ mình cười dịu dàng rồi hừ một tiếng, nói: “ Nếu em đã định làm như vậy thì còn hỏi ý kiến của anh làm gì?”

Mẹ Thẩm cười rồi nắm lấy tay bố Thẩm: “ Em biết anh thương Tiểu Dục, em biết mà nếu đã như vậy thì anh mạnh miệng để làm gì”.

Thẩm Hạ đem tài liệu trên bàn thu dọn rồi nói: “ Con sẽ chọn ra một nhóm điều hành hoạt động của chiến đội dù sao Tiểu Dục vẫn muốn tự mình ra sân thi đấu, con sẽ cố gắng giúp đỡ lo liệu cho đội tuyển, bố mẹ hai người đừng lo lắng nữa”.

“ Hạ Hạ con đã vất vả rồi, Tiểu Dục không thể giúp con xử lí việc công ty đã vậy còn làm phiền con lo lắng, giúp đỡ nó nhiều như vậy”. Mẹ Thẩm khẽ nhíu mày bà biết từ nhỏ bà và bố Thẩm đã quá nuông chiều Thẩm Dục vì thế mới tạo ra kết quả như thế này.

Thẩm Hạ lắc đầu, cười nói: “ Con và Tiểu Dục là anh em ruột hơn nữa thi đấu chuyên nghiệp đâu có thể đấu cả đời được, con mua một chiến đội chính là mua cho Tiểu Dục một cái quỹ và con cũng cảm thấy ngành thể thao điện tử này thật sự sẽ còn phát triển rất mạnh, rất dài. Ngành thể thao điện tử lợi nhuận tương đối khả quan nếu sau này thằng bé muốn quản lý thì có thể tự làm”.

Bố Thẩm gật đầu: “ Mua chiến đội bố sẽ bỏ tiền ra mua. Sau này Tiểu Dục đã hai mươi tuổi rồi, bố sẽ mặc kệ thằng bé”.

Ông không nói gì nữa,đứng dậy đi lên lại thư phòng.

Chờ cửa thư phòng đóng lại mẹ Thẩm ngồi bên cạnh Thẩm Hạ nói: “ Tiểu Dục thật sự bị cấp trên bắt nạt sao?”

“ Làm sao có thể như vậy được, Tiểu Dục không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi, tính cách của Tiểu Dục đều là do mẹ nuông chiều mà thành không lẽ mẹ không hiểu tính thằng bé sao?”

Mẹ Thẩm thở dài, lo lắng nói: “ Gần đây mẹ coi một số phỏng vấn của Tiểu Dục, mẹ thấy thằng bé không còn vui vẻ, cởi mở như trước nữa”.

Thẩm Hạ đưa tay quàng nhẹ qua vai mẹ Thẩm, an ủi nói: “ Tiểu Dục là con trai mà mẹ. Nếm trải một chút cực khổ thì mới có thể từ từ trưởng thành, chúng ta chỉ cần ở phía sau Tiểu Dục động viên, giúp đỡ những điều này đã là tốt nhất với Tiểu Dục rồi”.

Nghe những lời Thẩm Hạ an ủi, Mẹ Thẩm vui mừng gật đầu điều mà bà muốn thấy nhất là anh em hòa thuận.

Thẩm Hạ nói cho Thẩm Dục biết mọi chuyện đã hoàn thành tốt đẹp, cả chiến đội RS sẽ được mua lại. Thẩm Hạ sẽ cử đội ngũ xuống điều hành đội kêu Thẩm Dục đợi vài ngày nữa sẽ có tin tốt, nói Thẩm Dục hãy tập trung thi đấu cho tốt, anh còn chờ người em trai này kiếm tiền giúp anh.

Cúp điện thoại, Thẩm Dục không nhịn được nằm ở trên giường trong ký túc xá, đắp chăn quá đầu rồi khóc òa lên.

Tuy là âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị đồng đội nghe được.

Ngôn Quang Khê và một vài đồng đội khác không hiểu chuyện gì liền chạy đến an ủi Thẩm Dục.

Thẩm Dục cố gắng kìm nén tiếng khóc, tự trấn an bản thân, làm bản thân bình tĩnh lại hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chúng ta có thể tránh khỏi được việc giải tán đội, đã có người mua lại đội rồi. Sau này chúng ta không cần lo lắng, chiến đội sẽ trả lương đầy đủ cho chúng ta”.