Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 321



Câu từ ngắn gọn lại thể hiện cảm giác vừa ghét bỏ vừa yêu chiều này rất đỗi quen thuộc, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt có thể cảm nhận tư vị Lục Ẩm Băng trong lời nói ấy, mặc dù cách... một Thái Bình Dương, nhưng không thể ngăn cô cảm nhận tư vị ấy.

Tài giỏi như này, chỉ có thể là mình, Hạ lão sư.

- Không cần thể diện à?

Không cần, vứt chuồng gà rồi.

Chị chủ động liên lạc với em mà, cho dù là tài khoản phụ thì đó cũng là chị. Sĩ diện không có bạn gái đâu.

Hạ Dĩ Đồng phấn khích một lúc lâu, Phương Hồi dị nghị nhìn cô, cau mày viết rồi lại xóa, lại viết lại xóa. Lục Ẩm Băng không dùng số điện thoại ban đầu để liên lạc với cô, có nghĩa là chị ấy chưa muốn trở về, nếu cô vạch trần vào lúc này, có thể chị ấy sẽ tức giận và phớt lờ cô. Đúng vậy, giả ngu, vẫn nên kiềm chế ngữ khí của mình lại nhỉ? Không nên thẳng thắn rõ ràng, cũng không nên tỏ ra thân quen như vậy.

Chị ấy có biết mình biết đó là chị ấy rồi không? Hạ Dĩ Đồng có lẽ biết, Lục Ẩm Băng thông minh hơn cô cơ mà. Lẽ nào còn không đoán ra được sao? Sáng ra đã da da da liên hồi như vậy, còn đêm qua, bên Lục Ẩm Băng là buổi trưa, còn nói chuyện một lúc, chị ấy chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ phát hiện ra mình đang thăm dò chị ấy. "Da" sáng nay càng khẳng định suy đoán của chị ấy thôi.

Vẫn là do mình không giữ được bình tĩnh, ngửi thấy mùi Lục Ẩm Băng là y như con cún nhỏ vẫy đuôi chạy lại.

Bên kia đại dương, Lục Ẩm Băng bước ra khỏi phòng tắm, mở khóa điện thoại, nhìn tin nhắn Wechat, lông mày không khỏi nhíu lại, có phải mình quá manh động rồi không?

Tin nhắn gửi đi 15 phút, Hạ Dĩ Đồng mới trả lời: 【Cậu có phải con gái không? [Tò mò]】

Lục Ẩm Băng cầm ly nước, nhấp một ngụm, chưa kịp nuốt đã phun ra toàn bộ, "Cuộc trò chuyện" này đáng lưu danh sử sách.

Phương Hồi tiếp tục báo cáo với Tiểu Tây: 【Idol của chị vừa bật dậy khỏi ghế, ngoác miệng cười một phút, suýt nữa thì thu hút sự chú ý của người ngoài, may mà em đã cản lại kịp thời.】

Hạ Dĩ Đồng nhìn tin nhắn trong khung chat, trong lòng nở hoa, cảm giác mình cười sắp rơi hết lớp phấn trên mặt rồi.

Nghê Tư Định: 【"Cậu là nam hay nữ, cũng đang lướt dạo mạng xã hội à?" Lẽ ra cô nên hỏi như này.】

Hạ Dĩ Đồng: 【Cậu là nam hay nữ?】

Lục Ẩm Băng uống một ngụm nước: 【Là một tiểu ca ca đó, chẳng lẽ tên tôi còn không đủ rõ ràng à?】

Hạ Dĩ Đồng: 【Tôi cảm thấy cậu có phần nữ tính, nên tưởng cậu là một tiểu muội muội cơ.】

Lục Ẩm Băng muốn phun ngụm nước này lên mặt cô.

Lục Ẩm Băng: 【Cô có biết kiểu nói chuyện như này rất gợi đòn không?】

Hạ Dĩ Đồng: 【Cậu muốn đánh tôi à?】

Lục Ẩm Băng: 【Không thèm, bẩn tay tôi.】

Hạ Dĩ Đồng: 【Tôi từng học thiết đầu công đấy.】

Lục Ẩm Băng: 【Cái loại chuyên đâm đầu vào cửa đó à?】

Hạ Dĩ Đồng: 【Ha ha ha】

Lục Ẩm Băng: 【Tôi đi ngủ đây】

Hạ Dĩ Đồng: 【Ngủ ngon, da da da da da da da da da.】

Năm phút sau, Hạ Dĩ Đồng không thấy tin nhắn trả lời, miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, Phương Hồi cũng buông điện thoại, trông cô còn có vẻ mệt mỏi hơn Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng đọc hai trang kịch bản, giải tỏa tâm trạng phấn khích và nhập tâm vào kịch bản.

"Được rồi, ra ngoài thôi." Hạ Dĩ Đồng đưa kịch bản cho Phương Hồi, cầm điện thoại ra ngoài, lúc bước ra khỏi cửa, điện thoại trong tay cô rung lên, cô giơ lên nhìn.

Nghê Tư Định: 【Thiếu một cái "da", môn toán của cô là do giáo viên thể dục dạy à?】

Hạ Dĩ Đồng biểu diễn huýt sáo và quay vòng vòng trước mặt mọi người, khi dừng lại, cô còn gửi một nụ hôn gió tới đám người xung quanh, khiến cho hiện trường há hốc mồm.

Mọi người tại đó: ". . ."

Mù rồi, Hạ Dĩ Đồng trước mắt này chắc chắn là hàng nhái rồi.

Vất vả lắm Hạ Dĩ Đồng mới đè nén lại cảm xúc của mình, Phương Hồi nhanh chóng giật góc áo Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng: "Huh? Sao thế?"

Phương Hồi chỉ phía trước bên trái... Người cô hôn gió trúng là Kỷ Lăng Nhiên.

Hạ Dĩ Đồng kéo Phương Hồi ra trước mặt mình, nói nhỏ: "Che giúp chị với."

Phương Hồi: ". . ."

Hạ Dĩ Đồng: "Nếu không chị không cho em nghỉ phép để ở bên người yêu em đâu."

Phương Hồi: "! ! !"

Học cái thói xấu này của ai vậy.

Buổi sáng Hạ Dĩ Đồng có cảnh quay, đạo diễn cũng cảm nhận được tâm trạng hôm nay của cô tốt hơn bao giờ hết, nắm bắt cảm xúc không lệch chỗ nào, từng cái nhíu mày hay từng nụ cười đều hấp dẫn sự chú ý của mọi người, loại tâm trạng vui vẻ đó thật sự có thể xuyên qua ống kính mà lây ra bên ngoài.

Một câu nói của Lục Ẩm Băng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày, nếu Kỷ Lăng Nhiên không "nhìn đắm đuối" cô thì cô sẽ vui hơn thế. Một tháng trước cô đã nói rõ với Kỷ Lăng Nhiên, cô có người trong lòng rồi. Sau đó Kỷ Lăng Nhiên có hỏi cô còn độc thân không, Hạ Dĩ Đồng không tin Kỷ Lăng Nhiên, lo hắn sẽ tiết lộ ra bên ngoài, không trả lời câu hỏi này, kết quả là Kỷ Lăng Nhiên hiểu lầm cô còn độc thân, còn tươi cười nói sẽ chứng minh tình cảm cho cô thấy.

Chứng minh cái gì trời, chứng minh anh phiền phức như nào sao? Trần đời có lắm kẻ tự tin thái quá, Hạ Dĩ Đồng đành phải giữ khoảng cách với hắn, trừ những lúc tập kịch bản, thời gian còn lại cô đều tìm cách né tránh.

Cũng may Kỷ Lăng Nhiên là một diễn viên kính nghiệp, lúc quay phim đều nghiêm túc theo kịch bản, không hơn không kém, khiến Hạ Dĩ Đồng yên tâm một phần. Nhưng nếu cứ như này mãi, sẽ có lúc không kịp né tránh, nhất là những lúc đạo diễn mời diễn viên đi ăn, Hạ Dĩ Đồng không thể từ chối.

【Phiền chết được, nam chính trong bộ phim đang theo đuổi tôi.】Lúc nghỉ trưa, Hạ Dĩ Đồng ngồi ăn dưới gốc cây, than thở với Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng đang nằm trên ghế thì ngồi bật dậy, cái mịa gì vậy???

【Ai cơ? Kỷ Lăng Nhiên?】

Hạ Dĩ Đồng ngồi đằng sau tấm chắn hình người Phương Hồi, nhìn thấy tin nhắn này, bực dọc biến thành ngọt ngào: 【Chà, không ngờ cậu cũng theo dõi phim mới của tôi đấy [ngại ghê]】

Lục Ẩm Băng: 【Hờ, tôi có người thân làm trong đoàn làm phim, thỉnh thoảng cô ấy rảnh rỗi lại lải nhải tôi nghe.】

Cái lí do này, Hạ Dĩ Đồng chậc một tiếng, trả lời lại: 【Bạn gái cậu à?】

Lục Ẩm Băng: 【Bị cô nhìn ra rồi [Ánh sáng tiga của siêu nhân điện quang]】

Hạ Dĩ Đồng: 【Hahahahahaha】

Bạn gái của chị ấy chính là mình, mình ở trong đoàn làm phim, mình vừa lải nhải cho chị ấy nghe, không lệch đi đâu được, ngại thế ngại thế.

Lục Ẩm Băng: 【Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?】

Hạ Dĩ Đồng: 【Không tới nỗi nào, cũng chẳng làm gì quá phận, ngày nào cũng nhìn tôi đắm đuối 1.8 nghìn lần, mời tôi đi ăn 1.8 vạn lần, phớt lờ sự từ chối của tôi 180 triệu lần.】

Lục Ẩm Băng: 【Lí nào lại như vậy, chẳng lẽ cô không nói với anh ta rằng cô có người mình thích rồi sao?】

Hạ Dĩ Đồng: 【Nói rồi, nói 1.8 tỷ lần rồi, anh ấy nói sẽ theo đuổi tôi cho tới khi tôi chấp nhận cô ấy mới thôi.】

Lục Ẩm Băng: 【Cô ấy?! Còn ai nữa?!!!】

Hạ Dĩ Đồng: 【Chẳng có ai cả, tôi nhắn nhầm thôi.】

Lục Ẩm Băng: 【Nói với đạo diễn, anh ta ảnh hưởng tới tiến độ quay phim của cô, đạo diễn sẽ can dự thôi.】

Hạ Dĩ Đồng: 【Đạo diễn muốn tác hợp bọn tôi nè [nhức nhức cái đầu]】

Lục Ẩm Băng: 【. . .】

Hạ Dĩ Đồng: 【Cậu nói thử xem, tôi nên làm gì đây】

Lục Ẩm Băng: 【[😊]】

Ăn trưa xong, Hạ Dĩ Đồng thấy đạo diễn đi tới chỗ Kỷ Lăng Nhiên, chặt đứt ánh mắt say đắm của hắn, không biết ông ấy nói cái gì mà ánh mắt Kỷ Lăng Nhiên đã bình tĩnh hơn.

Tuy nhiên, rõ ràng hắn không từ bỏ việc theo đuổi Hạ Dĩ Đồng.

Vì cái gì hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy, chắc là đạo diễn đã nặng lời với hắn. Trước đó Hạ Dĩ Đồng có thể hiện với đạo diễn rằng cô không thích sự theo đuổi của Kỷ Lăng Nhiên, đạo diễn với trái tim già cỗi còn cho rằng hai người là đôi trai tài gái sắc, rất đẹp đôi, mới chỉ nói chuyện với Kỷ Lăng Nhiên hai lần, không biết sau lưng có âm thầm cổ vũ hắn không. Nhưng có thể khiến vị đạo diễn thu hồi tâm tư kia, chắc chắn người này còn quyền cao chức trọng hơn hắn rất nhiều, là Tiết Dao sao? Không đúng, cô chưa từng kể chuyện này với Tiết Dao, chẳng lẽ là...

Sau khi kết thúc công việc, Hạ Dĩ Đồng tới hỏi đạo diễn, đạo diễn vỗ vai cô, áy náy nói: "Thật xin lỗi, lúc trước anh không nghĩ tới cảm nhận của em, không ngờ em lại chán ghét anh ta tới mức vậy, đi nói chuyện này với Lục Ẩm Băng, rồi cô ấy đích thân gọi điện tới mắng anh một trận, nói tôi dám bắt nạt nghệ sĩ dưới trướng cô ấy. Tôi cũng bị oan mà, em yên tâm, Kỷ Lăng Nhiên sẽ không làm gì em đâu, ít nhất là trong quãng thời gian quay phim."

Trong đầu Hạ Dĩ Đồng bây giờ chỉ có một thông tin duy nhất: Lục Ẩm Băng đích thân gọi điện cho đạo diễn. Toàn bộ lời nói sau đó của đạo diễn đều không lọt vào tai cô, vẻ mặt hốt hoảng đi ra ngoài, chờ khi tinh thần ổn định lại thì đã đang ngồi trên giường khách sạn.

Phương Hồi nhìn cô với ánh mắt khó nói lên lời.

Hạ Dĩ Đồng giơ tay vỗ mặt mình: "Gì thế? Sao lại nhìn chị với ánh mắt đó? Ầy, sao trên mặt em lại có vết son thế kia, chuyện gì đã xảy ra thế?"

Phương Hồi lạnh nhạt: "Chị thật sự không nhớ gì?"

Hạ Dĩ Đồng hả một tiếng, trân trối không nói lên lời: "Đừng nói là..."

Phương Hồi: "Đúng vậy."

Hạ Dĩ Đồng: "Em bị ai cưỡng hôn à?"

Phương Hồi: ". . ."

Phương Hồi bất lực với nghệ sĩ nhà mình, vui điên cuồng, vui mất não, cô lấy tờ giấy từ tủ đầu giường, lau vết son trên mặt mình, bất đắc dĩ nói: "Đúng đó, em bị chị cưỡng hôn đó."

"Chị á?" Hạ Dĩ Đồng nói, "Không đời nào, em không phải Lục Ẩm Băng, em hôn chị làm gì? À không, chị hôn em làm gì?"

Phương Hồi: "Cũng may chị không hôn con chó với hai con mèo ở tầng dưới khách sạn, em chân thành cảm ơn chị."

Dưới sự giảng dạy của Phương Hồi, Hạ Dĩ Đồng đã tìm được những mảnh ký ức vụn vỡ khi nãy của cô, sau khi cô trở về từ chỗ đạo diễn, bản thân có chút bất bình thường, đi đứng không đàng hoàng, cứ đi một bước lại nhảy hai bước, đi hai bước thì nhảy ba bước, là Phương Hồi ấn cô lên xe trở về khách sạn. Lúc ở trên xe, cô vùi mặt trong lòng Phương Hồi, cười như điên dại, quá đỗi phấn khích nên đã không nhịn được mà thơm một cái lên má Phương Hồi.

Phương Hồi: "Chị không biết đâu, biểu cảm lúc đó của Kỷ lão sư đặc sắc nhường nào, biến hóa như tắc kè hoa, ngần đó màu sắc chắc đủ để mở tiệm nhuộm vải luôn đấy, em đoán là sau lần này anh ta sẽ từ bỏ suy nghĩ kia." Kỷ Lăng Nhiên và Hạ Dĩ Đồng sống chung một khách sạn, cả hai đề là diễn viên chính nên khi về khách sạn sẽ đi cùng chuyến xe.

Hạ Dĩ Đồng xấu hổ che mặt, nghe xong nói: "Này có được tính là trong họa có phúc không?"

Phương Hồi gật đầu, sau khi xuống xe, trước cửa khách sạn có người dắt theo con cún Samoyed đáng yêu đi qua, Hạ Dĩ Đồng suýt nữa thì nhào tới ngoạm con chó đó một cái, cô thật sự muốn nhào tới, nhưng ai ngoạm ai thì chưa biết.