Anh Dám Yêu Em À?

Chương 20



Rất lâu trước đây tôi nhớ có một nữ danh nhân đã từng nói qua, làm phụ nữ khó, nhưng làm phụ nữ nổi tiếng càng khó hơn; tôi bây giờ thêm vào một câu đó là, nhưng làm bạn gái xấu số của Tần Ngũ sư huynh lại khó gấp gấp trăm lần đi. Trước đây tôi còn không hiểu rõ đã vô tình làm cho Tần Ngũ sư huynh ấn tượng sâu như vậy, hiện tại mới thật sự cảm nhận được mùi vị của nó là thế nào.

Không biết kẻ nào mồm mép nhiều chuyện đã tung tin nói tôi cùng với nghiên cứu sinh trong học viện là Tần Ngũ sư huynh kia có quan hệ mật thiết, lại còn quá đáng hơn nói chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương rất cuồng nhiệt, tình nồng ý mật. Tin này càng truyền càng thêm sinh động, cho nên không lâu bạn bè trong cả ký túc xá đều tò mò, tìm đến tôi mà hỏi thăm.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng liền có những sinh viên nữ chạy tới lớp chúng tôi, vụng trộm hỏi thăm Hòa Mãn là người tròn méo, bộ dạng thế nào. Kẻ nhát gan một chút thì nhìn tôi từ xa mà soi mói, chỉ trỏ, còn người có gan lớn hơn thì liền trực tiếp tìm đến tôi nói chuyện.

Giống như lúc này đây.

“Hòa Mãn, cho cô biết tôi chính là người bạn gái cũ của Tần Ngũ đấy!”

Tôi bị cô ta gọi ra ngoài nói chuyện, trong đầu vẫn còn mơ hồ, nhìn cô ta thốt lên:”Hả? Tần Ngũ hắn không có học ở tầng này, lớp của hắn là ở trên lầu nha!”

Vừa nói xong liền phát hiện ánh mắt cô gái đó thoáng cái vô cùng giận dữ, còn trừng tôi nói:”Hòa Mãn, cô đừng có mà giả ngu ở trước mặt tôi. Tần Ngũ với ai cũng đều có khả năng, nhưng là không thể nào với cô đi! Tầm nhìn và thưởng thức của anh ấy không thể nào thấp kém đến như vậy.”

“Nói bậy đi! Thật ra khẩu vị và mắt nhìn của tôi rất cao đấy!” Tôi cũng tức giận đáp lại.

Cô gái kia lập tức liền ra vẻ rất đắc ý:”Cho nên Tần Ngũ sẽ không có khả năng mà coi trọng cô, mà chính là cô theo đuổi anh ấy sao?… Cái tin đồn kia…thật là …hừ!” Cô ta khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“…” Tôi trong lòng càng thêm tức giận, không muốn nói tiếp gì nữa. Tôi cảm thấy nếu là đấu khẩu với cô ta, dù là mình có nhanh mồm nhanh miệng đến đâu đi nữa cũng không thể nào mà đấu lại với cái miệng ầm ĩ của cô ấy cả.

Cho nên tôi càng thêm buồn bực, Tiểu Phượng thấy vậy kéo tôi vào trong phòng học, mọi người nhìn thấy tôi bước vào đều hướng tôi mà không ngừng chỉ trỏ này nọ.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, đầu cúi thấp. Thấy tôi bộ dạng như vậy, Tiểu Nhụy và Quế Lượng cũng tốt bụng, liền đến an ủi tôi.

Tiểu Nhụy nói:”Tiểu Mãn, thật ra phỏng chừng là do Tần Ngũ sư huynh đã có ý với mày đấy. Ai lại không biết, chuyện xui xẻo nhất của phái nữ chúng ta đó chính là gặp phải người con trai rất mị lực, rất soái. Mà loại như Tần Ngũ hắn e rằng đã làm cho không biết bao người trong lòng nhộn nhạo đi. Thế nhưng mày lại không thèm để ý, chiêu này quả thật rất cao tay nha!”

Quế Lượng cũng nói theo:”Tiểu Mãn, mày mau nói thật đi. Mày có bị hắn làm cho rung động chưa hả? Tần sư huynh kia xem ra là người rất ưu tú đấy!”

Lời đồn cho dù có lan xa đến đâu thì nó vẫn mãi mãi chỉ là lời đồn mà thôi. Tôi nhất thời có chút uể oải ôm đầu than oán:”Đừng có ở đó nói bậy, tao phải đi kiếm Tần Ngũ một chuyến, bảo hắn đừng có mà ép người quá đáng vậy nữa!”

Nếu lại bị đám bạn gái không rõ chân tướng sự thật kia của hắn tìm tới lần nữa, tôi nhất định sẽ bị chọc đến nổi điên cũng không chừng.

“Bình tĩnh, bình bĩnh lại!” Tiểu Phượng liều mạng kéo tôi trở lại, nhưng tôi đã giãy khỏi tay nó, hướng phòng nghiên cứu sinh mà chạy. Tôi cảm thấy nếu mình còn không cùng hắn nói rõ ràng mọi chuyện đâu vào đó, sẽ rất khó mà cam đoan bản thân không bị những bạn gái trước đây của hắn động thủ đi, chẳng những bạn gái trước mà thôi, còn có bạn gái trước trước…

= =,  tôi sợ sẽ có một ngày bị bọn họ bức thành Mãn sát thủ mất!

Tôi một đường chạy ào đến, vừa mới quẹo cua chỗ hành lang, liền nhìn thấy cái kẻ “ăn hại” lâu ngày không gặp Tần Ngũ kia. Hắn hiện đang cùng “cô bạn gái cũ” khi nãy nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng hình như còn mỉm cười hướng cô ta an ủi.

“Tần Ngũ!” Tôi nổi giận rống lớn một tiếng.

Hắn kinh hỉ không thôi hướng tôi mỉm cười:”Mãn Mãn, em đến rồi à!”

Tôi toàn thân vì bị chấn động mà run lên, không ngờ hắn lại dám công khai gọi tên tôi vô cùng thân mật như thế, liền trợn mắt há mồm hét:”Á?”

Cô gái ấy liền lập tức trừng mắt liếc tôi một cái, rồi ôm một đống thư trong tay hung hăn quăng hết vào người Tần Ngũ, sau đó không nói thêm tiếng nào, quay đầu đi thẳng một mạch vào phòng học.

Trên hành lang phút chốc giờ chỉ còn có hai người tôi và Tần Ngũ đứng đó. Thỉnh thoảng cũng có những sinh viên khác đi ngang qua đây, nhìn thấy chúng tôi đứng đó ai cũng tò mò quay đầu nhìn lại.

“Tiểu Mãn, hôm nay sao em rãnh rỗi mà chạy đến tìm anh thế?” Hắn nói rồi cười hì hì

Bàn tay tôi vô thức nắm chặt thành quyền, tức giận đến không biết làm sao mà mở miệng.

“Làm sao vậy?” Hắn tiếp tục hỏi lại, mày hơi nhướn cao, con ngươi to đen đầy vẻ đắc ý vì trò đùa dai đã được thực hiện.

Tôi thở hổn hển tiến đến, thẳng lưng ngạo nghễ đứng trước mặt hắn, sau đó……..= =, a….tôi lại quên mất mình đang muốn nói cái gì.

Tần Ngũ bị khí thế hùng hổ tiến gần của tôi làm cho cả người thập phần vui vẻ, hắn cũng phối hợp theo từng bước tôi tiến đến mà lùi lại, bộ dạng dung túng, mỉm cười khuyến khích tôi:”Em muốn gì cứ nói thẳng. Từ từ nói, anh sẽ lắng nghe!”

Tôi cố trấn tĩnh tinh thần một hồi, mới dõng dạc hỏi hắn:”Ai đã đi rêu rao khắp nơi, nói rằng hai chúng ta đang tiến triển rất tốt chứ?”

Tần Ngũ vuốt cằm, vẻ mặt gian trá, nhìn vào đã biết đầy âm mưu, mỉm cười hỏi lại tôi:”Em rất để ý chuyện đó à?”

“Á?” Nếu không để ý thì mới là lạ ấy! Tôi cố dằn xuống cơn giận, rất có khí thế, mạnh mẽ dứt khoát gật đầu một cái.

“Tin đó không phải là do anh tung ra!” Hắn bộ dạng không đứng đắn chút nào, rất vô liêm sỉ mà hướng tôi trả lời. Có lẽ nhìn thấy tôi không có chút phản ứng gì nên lá gan lại càng lớn hơn, hắn nói tiếp:”Nhưng nếu em không ngại, anh thật ra cũng có một kế nhỏ này…” Hắn nhìn tôi cười cười, cặp mắt cũng nheo lại, biểu tình nhìn vào cực kỳ ái muội.

Tôi bị bộ dạng của hắn lúc này làm cho cả người bị kích động đến nói năng lộn xộn. Không ngờ khi tôi thật lòng muốn cùng hắn nói chuyện đàng hoàng thế nhưng hắn lại cố tình xem nhẹ, còn bày ra bộ dạng bỡn cợt, cố tình trêu chọc với tôi thế này.

Chẳng lẽ bộ dạng tôi rất giống là đang đùa giỡn sao?

Tôi không phải không muốn nói chuyện với hắn một cách đàng hoàng, nhưng lúc này bị hành động vô sĩ của hắn làm cho bản thân lại lần nữa quên mất mình là muốn nói cái gì.

“Tiểu Mãn!” Tần Ngũ tươi cười có hơi cứng ngắt, hắn cố đưa mắt quan sát kỹ sắc mặt của tôi lúc này, dè dặt hỏi:”Em lại tức giận rồi sao?”

Tôi rất nghêm túc hướng hắn mà nói rõ ràng:” Tần sư huynh, có thể nhắn với những bạn gái trước đây, trước trước đây của anh không cần phải ngày nào cũng chạy đến lớp học mà dòm ngó tôi được không? Tôi cũng có cuộc sống của mình, cũng có tự trọng chính mình a!”

Tần Ngũ nghe thấy thế liền trầm mặc, giống như cảm thấy có chút áy náy.

“Tôi cảm thấy dạo này ngay cả học đi tự học mà tôi cũng đi không nổi nữa!” Tôi nghẹn ngào, cảm thấy bản thân thật rất ủy khuất. Tôi và hắn một chút quan hệ cũng đều không có, lại không ngờ bị những bạn gái cũ của hắn trước đây không ngừng đến chất vấn, khảo tra.

Tôi nhận thấy tâm hồn của mình rõ ràng đã bị thương tổn rất nặng nề.

“Ối, Tiểu Mãn, em đừng có khóc nhà!” Tần Ngũ nhất thời hoảng lên, chạy lại kéo tôi.

Tôi bị ngữ khí cầu xin của hắn làm cho tâm tình càng trở nên kích động, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống liên tục, một bên khóc một bên hướng hắn xin lỗi rối rít:”Tần sư huynh, thật xin lỗi, tôi trước đây khi làm trong đội trật tự thật không nên bắt anh, không nên hỗn láo đùa giỡn trên đầu trên cổ anh, càng không nên ở trước mặt bạn bè của anh mà không cho anh chút  mặt mũi nào.….”

Tôi vừa khóc vùa cúi đầu thật thấp.

Sắc mặt Tần Ngũ càng lúc càng âm trầm, bàn tay vươn ra thoáng cái liền dừng lại giữa không trung, một lát sau mới vô lực mà hạ xuống:”Tiểu Mãn, đừng nói nữa! Anh thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tất cả là do anh không tốt!”

Tôi lấy tay chùi nước mắt, vẫn không ngừng khóc nói:”Tôi cảm thấy mình đang phải chịu áp lực rất lớn, mỗi ngày đều bị người khác dùng ánh mắt châm chọc mà dòm ngó, theo dõi.”

Tần Ngũ vô cùng áy náy nhìn tôi

Tôi khóc thút thít, năn nỉ hắn:”Tần sư huynh, anh cứ coi như tôi là cóc ghẻ đi, tôi thật không muốn ăn thịt thiên nga chút nào, anh làm ơn buông tha cho tôi đi có được không!”

Hắn giờ đã hoàn toàn rơi vào trầm mặc, cắn chặt môi, vẻ bỡn cợt, trẻ con trên mặt ngày thường hoàn toàn biến mất thay vào đó là vẻ mặt rất nghiêm trọng.

“Thật xin lỗi, Tần sư huynh! Tôi nghĩ chúng ta về sau nếu có đụng mặt thì cũng nên vòng đường mà đi thì hơn!” Tôi hướng hắn rất cung kính đem người cúi thấp, lấy tay qua loa chùi đi nước mắt, sau đó xoay người hướng ký túc xá mà đi.

Tôi nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng thở dài của Tần Ngũ, có vẻ hắn thật sự cảm thấy rất mất mác, nên lần này cũng không đuổi theo quấy rầy tôi nữa.

Tôi đi được hết một đoạn mới lặng lẽ quay đầu, vừa vặn thấy hắn vẫn còn đứng yên tại chỗ cũ, bộ dạng vẫn còn chấn kinh, hoảng hốt giống như đang chậm rãi dung nạp những lời tôi vừa nói khi nãy. Nhìn thấy cảnh này trong lòng tôi nhất thời cảm thấy rất thoải mái.

Lúc đi ngang qua hòm thư, tôi nhìn nhìn, thấy có một lá thư của Diệp Hướng Lăng đang trơ trọi nằm một góc trong đó.

Tính từ thời điểm nhận thư lần trước thì lá thư này đến đây đã là ngày thư ba, tôi mỗi ngày đều không ngừng chạy tới chạy lui vài lần kiểm tra hòm thư nhưng lần nào cũng mang bộ dạng vô cùng thất vọng mà quay trở về, cho nên đột nhiên lúc này nhìn thấy thư của Diệp Hướng Lăng, nhất thời trong lòng rung mạnh một cái.

Mở thư ra đọc, chỉ thấy trong đó ngắn ngủn có một dòng, chữ viết rất đẹp tựa như mây bay nước chảy trông cực kỳ sinh động: Bạn thân Hòa Mãn, chuyện của chúng ta thì tự chúng ta biết, cứ kệ bọn họ là muốn nói gì đi….

Phía dưới ở phần tái bút còn ghi thêm rằng: Mấy hôm nay phải ra bên ngoài nhận huấn luyện dã ngoại, nên thời gian còn lại rất ít. Thứ hai tới trường sẽ có tổ chức đại hội thể dục thể thao, nếu được mọi người cũng nên cùng nhau đến đây tham quan một chuyến!

Tôi đọc xong lòng vô cùng hưng phấn, lại nghĩ đến thứ hai này mọi người có thể gặp nhau, tâm tình càng vui vẻ, những buồn bực khi nãy liền cũng đã biến mất tăm hơi. Tôi cầm lá thư trong tay tung tăng chạy nhanh về ký túc xá.

Mọi người đều hiện có mặt trong ký túc xá, bọn nó đang sôi nổi thương lượng xem cuối tuần này sẽ đi đâu ăn uống. Nhìn thấy tôi chạy vào, trên tay còn đang cầm thư, tất cả bọn nó ngẫu nhiên không hẹn liền nở nụ cười.

“Diệp Hướng Lăng sư huynh trong thư nói cái gì thế?” Quế Lượng ái muội hướng tôi cười cười hỏi.

Nhìn thấy nó cười vô cùng tà mị như thế, tôi nhất thời đề cao cảnh giác, tay cầm lá thư đột nhiên nhớ tới chuyện rắc rối lúc nãy do Tần Ngũ gây ra, tự nhủ trong lòng không muốn lại tiếp tục bị những chuyện tương tự như thế quấy nhiễu, càng quyết không thể làm cho Diệp bạn thân rơi vào tình cảnh như thế, nghĩ đến đây tôi định đem nội dung trong thơ nói rõ cho mọi người biết.

Nhưng trong khoảnh khắc sợ rằng mình nhất thời lỡ miệng, làm cho bọn nó hiểu lầm mà trêu chọc tôi cùng Diệp bạn thân thì làm sao đây.

“Không nói gì cả!” Tôi cố giữ bình tĩnh nói ra rồi đem lá thư gấp lại bỏ vào trong túi áo.

Quế Lượng nghe vậy kinh ngac hỏi lại tôi:”Hắn ta không nói cho mày biết sao? Thứ hai này trường bọn họ có tổ chức đại hội thể dục thể thao, còn bảo chúng ta nên qua bên đó một chuyến?”

“…” Tôi há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc:”Mày làm sao mà biết trong thư hắn đã nói như vậy chứ!”

Tiểu Nhụy nghe vậy liền bật cười:”Còn nói không mờ ám, hắn chẳng phải đã gởi thư cố tình mời mày đến xem đại hội thể dục thể thao rồi đó sao! Quế Lượng cũng bất quá là nhờ có Đường Sâm nói mới biết, người ta này cũng là một đôi bất quá cũng mới gần đây mới xác định quan hệ chính thức mà thôi. Còn mày hãy suy nghĩ lại coi, Diệp Hướng Lăng vì sao lại…”

Tôi có miệng nhưng nhất thời lại không biết giải thích thế nào.

Tiểu Phượng nhìn tôi liếc mặt một cái, hơi thanh giọng, lên tiếng giúp tôi giải vây:”Quyết định thứ hai này chúng ta sẽ cùng nhau qua bên đó. Tiểu Nhụy, thôi mày đừng chọc nó nữa, mày nhìn xem mặt Tiểu Mãn đã đỏ hết rồi kìa!”

A? Đỏ mặt rồi sao, tôi lấy tay sờ sờ lên mặt mình, quả nhiên cảm giác có nóng hơn so với bình thường một chút.

Tiểu Phượng lại tiếp tục tra vấn:”Tần Ngũ đó thế nào rồi?”

Tôi cảm thấy rất đắc ý mà nhếch môi, mỉm cười nói:”Tần sư huynh đó đã bị tao thu phục rồi, sau này hắn sẽ không quấy rầy tao nữa đâu! Tao cũng đã hướng hắn xin lỗi!”

Tiểu Nhụy chậc chậc hai tiếng, lấy tay bụm mặt rồi giả vờ giả vịt thở dài một hơi nói:”Ai u, Tần Ngũ quả thật là đáng thương mà! Mày thật sự đã xin lỗi người ta sao?”

Tôi rất nghiêm túc trả lời nó:”Ừ, đã xin lỗi rồi! Tần Ngũ sư huynh đó cũng chấp nhận buông tha cho tao, nên từ này về sau sẽ không bày những trò xấu xa này nữa!”

“Ai….”Tiểu Nhụy chỉ biết thở dài một cái, nhìn thoáng qua tôi rồi lắc đầu:”Tao cảm thấy Tần Ngũ gặp được mày quả đúng là rất thảm đi”

Quế Lượng cũng tò mò hỏi:”Mày đã làm gì mà có thể biến Tần Ngũ trở thành hèn mọn như thế chứ?”

Tôi đen mặt, ngượng ngùng nói:”Tao đã vừa khóc vừa xin lỗi hắn đấy!”

Ai u, biểu tình của tụi nó đều đồng loạt chấn kinh, ngay cả Tiểu Phượng cũng bắt chước mà thở dài theo:”Ôi, Tần sư huynh lần này phỏng chừng có tức giận đến mấy đi nữa cũng không biết xả vào đâu đi!”