Ẩn Sát

Chương 432: Quốc gia



Kiều Quốc Duệ lo lắng cho Gia Minh nên mới nói như vậy, hầu hết các quốc gia đều muốn người trong nước phục vụ cho quốc gia của mình, đây là một thói quen tư duy, đặc biệt ở Viêm Hoàng Giác Tỉnh.

Cho nên có thể nhận ra, mục đích của tổ chức này chẳng phải là hòa bình hay tình yêu gì cả, nó không giống với mục đích mơ hồ của Bùi La Gia – một tổ chức sát thủ thế giới, cũng không giống với U Ám Thiên Cầm – một thế lực lớn của Rothschild, nắm trong tay cả thế giới bá quyền và tài chính, hơi giống với Trí Tuệ Thiên Quốc, nhưng tương đối mà nói, Trí Tuệ Thiên Quốc đầu tư nhiều hơn cho nghiên cứu phát triển khoa học, lại giống với xu hướng hậu thế giới hơn nữa.

Dưới tình huống này, Viêm Hoàng Giác Tỉnh và tổ chức bảo kê ở Châu Úc - Đại Thử Bảo Hộ Giả Đồng Minh lại tương đối giống nhau, có lĩnh vực địa lý riêng, là một tổ chức có tính dân tộc, phục vụ cho Trung Quốc, thậm chí mở rộng ra toàn bộ thế giới người Hoa, có quan hệ mật thiết với chính phủ, mà ở phương diện khác lại càng trở nên cuồng nhiệt, thậm chí có người còn bắt đầu thờ phụng "Chủ nghĩa đại hán chí cao" (1).

Trong cái bầu không khí này, có ai đó có năng lực mà lại chỉ bo bo giữ mình thì đương nhiên là chuyện đại nghịch bất đạo, có quan hệ mật thiết với tổ chức nước ngoài hơn phe mình thì còn nghiêm trọng hơn nữa, cho dù tổ chức đó hiện giờ đang là minh hữu của phe mình.

(1): Chủ nghĩa đại hán chí cao: Chủ nghĩa dân tộc cực đoan

Xét đến cùng, văn minh của nhân loại đã có thể đã phát triển mấy nghìn năm, nhưng mà cũng chỉ là hình thức mà thôi, mục đích phục vụ của nó luôn bất biến.

Kiều Quốc Duệ nói xong, Diệp Liên ở bên cạnh liếc mắt nhìn hắn:

"Ngươi lo lắng cho ai vậy?"

"Còn ai nữa."

Phương Quốc Lâm đang rót nước cũng phải quay đầu, nói:

"Chuyện Ứng Tử Phong có một người anh trai luôn bao che khuyết điểm."

Kiều Quốc Duệ cười nhún vai:

"Ứng Tử Phong có chút không đúng với Gia Minh, nhưng Ứng Tử Lam vừa mới tới đây, không thể giúp em trai làm căng ngay được. Nhưng mà, người nào có chút suy nghĩ đều hiểu, nhưng mà sẽ khó tránh được người khác có thắc mắc... Ví dụ như Quốc Hoa ngươi chẳng hạn, một lòng vì nước bảo trì tỉnh táo, nhưng mà ở phương diện này cũng khó mà thoát được."

"Này, này này!"

Thôi Quốc Hoa trừng mắt nhìn hắn:

"Ngươi có hôn thê chuẩn bị kết hôn, cái thằng sắp rời bỏi đội ngũ như ngươi làm gì có tư cách ở chỗ này phát biểu, thảo luận chuyện cơ mật với chúng ta, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"

"Mọi người xem, hắn bị nói trúng tim đen rồi..."

Trong khi mọi người cười vang, có người xốc mành lên, cười đi tới:

"Kỳ thực Quốc Duệ đang ám chỉ ta phải không?"

"A, Phương tiên sinh."

"Phương tiên sinh đã tới?"

Đứng ở cửa, Phương Chi Thiên đang cầm một cốc cà phê nóng, lúc nãy vừa mới nói chuyện với Kelly xong, định đi tới đây xem thế nào, ai ngờ ở bên trong cũng đang thảo luận chuyện này, hắn cười nhìn về Phương Quốc Lâm:

"Được rồi, hình như ai cũng có suy nghĩ giống như Quốc Lâm phải không, nghĩ Giản Tố Ngôn Giản tiểu thư chính là Cố Gia Minh giả trang, đúng không?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, trước kia khi còn ở New York, Phương Quốc Lâm đúng là có thuận miệng nói như vậy, nhưng sau đó lập tức phủ định, từ đó về sau cứ mỗi khi đùa là mọi người lại lôi chuyện này ra cười hắn, không ngờ truyền tới tai của Phương Chi Thiên.

Phương Quốc Lâm có chút thấp thỏm cau mày, nàng gia nhập Viêm Hoàng Giác Tỉnh mới được chừng 3 năm, đối với đại nhân vật như Phương Chi Thiên vẫn còn mang tâm lính kính nể:

"Không, không thể nào... Phương tiên sinh, người hoài nghi chuyện này sao?"

"A... Cũng không phải."

Phương Chi Thiên cười cười:

"Ta chỉ muốn nói, nếu như suy nghĩ này là thực thì chuyện trở nên vô cùng kỳ diệu, khiến ta phải nghĩa... Ha hả, trên cái thế giới này đúng là vẫn có một số chuyện không thể hiểu nổi, nhưng mà Gia Minh lần này xuất thủ đúng là khiến cho người khác có chút giật mình, nhưng chắc chỉ phối hợp với Giản tiểu thư mà thôi, tin tức cụ thể phải chờ người của chúng ta tới đó mới có khả năng xác nhận. Về phần lo lắng vừa nãy của Quốc Duệ, ta muốn nó đơn giản một chút, bởi vì khi xuất hiện tình huống này thì tổng bộ rất khó an tâm."

"A? Phương tiên sinh..."

Phương Chi Thiên hiện nay là một trong những người lãnh đạo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, hắn nói câu này đương nhiên không có ai dám chỉ trích, nhưng ở trước mặt nhân viên quang minh chính đại nói chuyện này vẫn khiến cho người ta có chút giật mình.

Phương Chi Thiên cười phất phất tay:

"Đừng giật mình như thế, ta không muốn Viêm Hoàng Giác Tỉnh biến thành một chủ nghĩa Nazi mới (2), cái tư tưởng chủ nghĩa dân tộc là trên hết đương nhiên có trợ giúp với quốc gia, nhưng mà nếu quốc gia nào cũng như vậy thì lại là chuyện vô cùng nguy hiểm, lý trí của người lãnh đạo cũng không cho phép xuất hiện như thế."

(2): Chủ nghĩa Nazi: chủ nghĩa dân tộc cực đoan

Hắn mở hai tay:

"Một quốc gia có rất nhiều loại người cho nên có rất nhiều ý nghĩ, có người lòng mang thiên hạ, có muốn chỉ lo thân mình, có người mong muốn bảo vệ quốc gia không bị khi dễ, có người mong muốn quốc gia mình cường đại xâm lược quốc gia khác, có người mong muốn thế giới này vĩnh viễn không có chiến tranh, cũng có người hy vọng có thể ở bên cạnh người thân của mình sống cả đời, mỗi người đều có ý nghĩ và hoàn cảnh riêng của mình, như vậy mới khiến cho quốc gia phát triển thịnh vương được. Giản tiểu thư không làm những chuyện tổn hại tới quốc gia, cô ấy chỉ có một mong muốn rất đơn giản là không bị trách nhiệm cuốn lấy, bảo vệ người thân mình được an bình, đây là một yêu cầu hợp lý, huống chi đây chính là mục tiêu tồn tại cơ bản của một quốc gia..."

Hắn uống một ngụm cà phê, Thôi Quốc Hoa ở bên cạnh mở miệng:

"Nếu như quốc gia có được sự hỗ trợ của Giản tiểu thư thì mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều."

"Đây chỉ là một cách nói trốn tránh trách nhiệm mà thôi."

Phương Chi Thiên hồi đáp:

"Mỗi người có sự cố gắng của riêng mình, chỉ cần làm tốt trách nhiệm của bản thân được, còn nói lực lượng mình yếu, cần người khác trợ giúp thì đây là một cách nghĩ không đúng. Tuy rằng chúng ta đôi lúc vẫn cần làm chuyện như vậy, nhưng mà vẫn phải tự lực bản thân hoàn thành nhiệm vụ, với 1 tỷ 200 triệu người, Trung Quốc không bao giờ thiếu hụt nhân tài, lạc hậu... mới là cái đáng nghĩ..."

Uống xong cốc cà phê, hắn vỗ vỗ tay đứng lên:

"Về phần Ứng Tử Lam thì không cần lo lắng, một là Tử Phong quá cao ngạo, hắn không ưa ai chưa chắc sẽ nói với anh trai của mình, thứ hai... nói gì đi nữa Giản tiểu thư cũng cứu ta một mạng, ta còn ở vị trí này thì luôn mong muốn Viêm Hoàng Giác Tỉnh làm những chuyện có ý nghĩa hơn một chút."

Ở trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Phương Chi Thiên và Ứng Hải Sinh một bắc một nam, tương đối mà nói quyền lực của Ứng Hải Sinh thấp hơn một chút, nhưng Viêm Hoàng Giác Tỉnh là một tổ chức gần với chính trị quốc gia, trong đó đương nhiên là có liên quan tới tranh đấu của một số quan lớn, Phương Chi Thiên và Giản Tố Ngôn tương đối thân cận, Ứng gia muốn bắt nàng cũng chẳng phải chuyện gì khó hiểu, lần này Giản Tố Ngôn lại tương đối thân cận với U Ám Thiên Cầm, sau này nếu như bị Ứng gia lôi ra làm bằng chứng, yêu cầu người khác gây một số áp lực, sợ rằng Phương Chi Thiên sẽ lâm vào hoàn cảnh tương đối khó khăn, người đứng mũi chịu sào ai cũng hiểu là Giản Tố Ngôn.

Nhưng mà nếu Phương Chi Thiên đã tỏ thái độ, vậy thì từ nay về sau họ không quan tâm nhiều nữa, thứ nhất bọn họ đối với Giản Tố Ngôn cũng có hảo cảm, thứ hai là bớt một lo lắng bao giờ cũng là chuyện tốt.

Khoảng chừng gần 10h đêm, mấy đội đặc công võ trang đầy đủ yên lặng kéo tới vị trí mà lúc nãy Gia Minh đã giao chiến. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Khu vực này có phạm vi rất lớn, cạnh đó là một nhà máy giầy da vì quy hoạch sai lầm mà bỏ hoang, xa xa có một thôn trang nhỏ, đồng ruộng và các dãy núi chằng chịt, đội đi trước đã phát hiện ra xác một chiếc ô tô.

Bị mưa lớn xối vào, ngọn lửa trên ô tô đã tắt từ lâu, những vết tích bắn nhau ở sườn núi cũng không còn rõ nữa, nhưng đương nhiên đối với những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt thì chẳng là gì, họ tiến hành thăm dò một cách quỷ mị, sau đó nhào vào rừng cây, từng tin tức được truyền lại về tổng bộ chỉ huy.

"Phát hiện vị trí của trận chiến đầu tiên..."

"Xe cháy là xe Porsche 911, biển số xe trùng với những điều mà Cố Gia Minh khai báo, phỏng đoán sơ bộ người đã nhảy ra trước khi xe nổ, sau đó triển khai chiến đấu, tốc độ xe rất nhanh, khoảng trên 130km/giờ..."

"Chiến trường kéo dài vào trong rừng cây... Chúng tôi nghe thấy tiếng súng ở phía tây, cách đây khoảng 2km..."

"Tiến vào..."

"Phát hiện thi thể! Thân phận bất minh!"

"Phát hiện thi thể! Thân phận bất minh!"

"Phát hiện thi thể! Thân phận bất minh..."

Trong mưa gió, màn hình của camera không được rõ cho lắm, ở trước một đống máy vi tính, đám người Diệp Liên trợn mắt há hốc mồm nhìn những hình ảnh được truyền về, đội đi trước liên tục phát hiện những thi thể, ở bên cạnh những thi thể này còn có vô số súng ống đạn dược, trải qua kiểm tra những người chết này toàn là những người được huấn luyện đặc biệt.

Trong rừng cây, tử thi cứ thỉnh thoảng lại phát hiện, vết đạn, thậm chí là lựu đạn cũng có khiến cho người nhìn phải giật mình, chỉ có Cố Gia Minh là không thấy bóng dáng.

Hơn 12 giờ, có tiếng súng vang lên, cuối cùng thì đám sát thủ trong rừng và đội đặc chủng cũng giao thủ...